Chuyện nơi phố nhỏ - Kỳ 5 | Đào Hữu Phương | TTV Podcast
Mời quý vị và các bạn nghe Kỳ 5 - truyện dài “Chuyện nơi phố nhỏ” của nhà văn Đào Hữu Phương qua giọng đọc Huyền Linh.
Ngồi trên yên xe đạp, lượn mãi mà vẫn không thấy ai tìm gọi, Thi đâm nghi ngờ. Chúng nó không cần đến mình nữa thật à?
Đường phố lúc này đã vắng tanh. Ngoài sân vận động tiếng ồn ào thỉnh thoảng lại nổi lên từng chập, từng chập, dồn dập. Trận đấu có lẽ đang ở vào giai đoạn ác liệt nhất. Sốt ruột, Thi đạp tuột xe về nhà. Nó cất vội xe rồi co cẳng chạy ra sân bóng…
Trọng tài thổi một hồi còi dài. Hiệp hai của trận đấu lại tiếp tục.
Thi lách vào đám đông. Vừa thoáng thấy nó, lũ nhóc đã xúm cả lại. Biết Thi giờ mới ra, cả bọn tranh nhau thuật lại diễn biến của hiệp một cho nó nghe, Tuấn cồ chép miệng:
– Nếu có anh thì làm gì đội ta đến nỗi thua đậm thế! Anh mệt à?
Thi lắc đầu.
– Sao anh không đá? Tuấn cồ chất vấn.
Thi không trả lời. Nó lẳng lặng khoanh tay trước ngực, diễu qua chỗ anh phụ trách và con Hiền đứng. Hai mắt lấc láo nhìn tận đâu đâu. Người xem đông quá. Đã đến lúc Thi muốn vào trổ tài "rê" và những cú sút cháy lưới với các cầu thủ đội bạn và trước cả ngàn cặp mắt của khán giả lắm rồi. Nhưng nó vẫn tỏ ra không cần thiết, ít nhất anh phụ trách phải nói với nó một lời cơ. Nó nghe tiếng con Hiền thì thào:
– Anh kìa! Bạn Thi…
Nhưng anh phụ trách không nói gì. Thi thấy anh chỉ xua tay, mắt vẫn chăm chú theo dõi trận đấu…
– Được! Thi căm tức, nghĩ bụng – Còn đem bồ ra mà đựng kia!
Vừa lúc ấy tiếng reo hò bỗng nổi lên vang động. Thi chạy vội đến một mô đất cao, nhìn vào sân…Hà một mình một bóng đang lướt qua…Binh! Một cú "áp má" trái phá của Hà bật quả bóng từ ngoài vạch mười sáu mét năm mươi thẳng vào góc A của khung thành đội bạn. Góc lưới như bị căng ra…
– Toe! Toe! Toe!…
– Hoan hô!
Còi thắng điểm vang lên giữa một tràng pháo tay rôm rả, nổ vòng quanh sân vận động.
Thi ngớ người, ngạc nhiên đến khó hiểu. Nó không ngờ thằng Hà lại có thể sút được một cú mạnh và chính xác đến như vậy. Mà cái chân nó! Thì thầm kêu lên. Cái chân nó hình như còn đau lắm thì phải. Lúc Hà chạy lên, Thi thấy nó nhăn mặt, như cố chịu đựng một cái gì quá sức. Rõ ràng là nó đã đá với một cố gắng phi thường để gỡ điểm cho đồng đội. Thi cúi đầu, ân hận nghĩ lại cú đệm gót hiểm hóc chủ nhật tuần trước trên sân cỏ của nó với Hà. Nó quay lại, chen vào chỗ lũ nhóc ngồi, cố để anh phụ trách cũng nhìn thấy. Nhưng…trận đấu sôi nổi, cuốn hút quá, nào có ai để ý đến nó nữa đâu. Bên Thi, thằng Tuấn cồ luôn nhấp nhổm, la hét inh ỏi:
– Mạnh lên anh Quang! Anh Hà, tạt sang góc trái. Thế! Tuyệt lắm! Anh Tuệ…nối rốn! Nhanh…hỏng rồi! – Tuấn cồ cay cú phát mạnh một cái vào vai Thi. Thi đau điếng, định cho Tuấn một cái bợp tai thì bỗng tiếng reo hò lại rộ lên…Số chín đội bạn nhận được bóng đang "rê" thẳng xuống trung lộ. Tô ập đến. Tô ngã rồi…
– Anh Quang! Đá ra biên! Tuấn cồ thét lên.
– Binh! Một đường bóng căng và hiểm, lao như tên bắn, sạt qua đầu Quang, bay vào khung thành…Một giây hồi hộp. Biển người im bặt rồi bỗng ồ lên như mưa khi Thái tung người, ôm gọn quả bóng và đá mạnh lên giữa sân…
– Thằng cừ quá! Thi thốt lên.
Và bây giờ bóng đã nằm trong chân Hà…
– Anh Hà, "bấm gáy" xuống góc phải! Tuấn cồ lại nheo nhéo. Hà bật bóng xuống góc phải cho Thân. Thân chuyển nhanh cho Tuệ. Tuệ lập tức trả vào trung lộ cho Hà…
– Sút! Tuấn cồ nhoài người ra sân hét to.
Nhưng Hà không sút. Nó ngả người nằm dài trên sân cỏ và co gót, đánh mạnh quả bóng qua đầu. Thật là bất ngờ…Thủ thành đội bạn ngẩn ra, nhìn bóng chui vào lưới.
Còi thắng điểm lại cùng với những tràng pháo tay rôm rả nổi lên…
– Trời! Cái gót chân nó…Thi không kìm nổi lòng mình nữa. Cảm phục và thương bạn, người Thi cứ nóng ran lên. Nghĩ lại cú đệm gót hiểm hóc đối với Hà, Thi bỗng thấy mình sao mà hèn hạ. Nó ôm đầu, lách mọi người, lặng lẽ rời khỏi sân vận động…
Sau lưng nó, những tràng pháo tay vẫn liên tiếp nổi lên, nhiệt tình cổ vũ những đợt tấn công cuối cùng của hai đội.
Rồi đột ngột, tiếng còi thong thả điểm một hồi dài, chấm dứt trận đấu. "Thế là chúng nó đã san bằng tỉ số" Thi chỉ kịp nghĩ như vậy. Mồ hôi túa ra, nó co cẳng chạy như người bị ma đuổi. Thi sợ từ trong đám đông kia, thằng Tuấn cồ và lũ nhóc sẽ túa ra, vây lấy nó mà chất vấn…
Sớm mai!
Nắng vàng đã láng lên hè phố. Trên các ngả đường tới trường, học sinh tốp năm, tốp ba kéo nhau đi. Tiếng nói chuyện, tiếng truy bài lẫn tiếng hát, tiếng huýt sáo vang lên rôm rả…
Tô xách kẹp, một tay cầm gậy tre, vừa đi vừa trao đổi với anh em Bắc, Sơn, Thân, Áí, Tuệ, Độ, Thái và Hà về kỹ thuật lướt bóng nhanh nhẹn của trung phong đội phố huyện. Cả bọn thỉnh thoảng lại rũ ra cười khi Tô thuật lại những pha hồi hộp bằng cái giọng hài hước của nó.
Đi sau bọn Hà một quãng là nhóm ba người Quang, Hùng, Hiền. Hôm nay là thứ bảy, ba đứa đang tranh thủ bàn chương trình sinh hoạt cuối tuần cho lớp. Quang nói:
– Chương trình mình định sẽ làm bốn phần như vậy, các cậu có thêm bớt gì không?
Hùng nói:
– Mình đề nghị trong phần kiểm điểm nên thêm mục tuyên dương tinh thần cố gắng học tập của cậu Hà và cậu Tô.
– Đúng! Quang tán thành – Mấy tuần qua hai cậu ấy tiến bộ rõ rệt. Đặc biệt cậu Hà đã giành được hai điểm năm môn toán.
– Ấy! Hà dừng lại. Nó đã nghe được những điều ba đứa vừa bàn – Mình chưa xứng đáng đâu! Vì… dù sao với mình, nhiệm vụ chính vẫn chưa hoàn thành.
Ba đứa nhìn nhau. Hiền nói:
– Ý kiến Hà có lý đấy. Theo mình, tuần sau ta nên cử thêm Thái sang nhóm Hà để giúp Thi. Bạn ấy vẫn giận Hà nên khó tiếp xúc quá.
Quang gật đầu:
– Nhất trí ý kiến Hiền. Thế thôi nhé!
Cả bọn vừa đến cổng trường thì bất ngờ có lệnh báo động. Lần đầu tiên vỏ quả bom treo ở trạm gác phòng không đầu phố thét tướng lên từng hồi ba tiếng một:
– Keng! Keng! Keng!
– Keng! Keng! Keng!
– Keng! Keng! Keng!
Thái nhìn trời, hồi hộp hỏi:
– Báo động thử à?
– Báo động thật đấy! Tô nói – Đấy, tiếng động cơ…
– Nhưng mình có nghe thấy gì đâu?
– Đấy! Đúng là tiếng động cơ phản lực! Thằng Tô quả quyết.
Một giây im lặng, rồi cả bọn rộ lên:
– Đúng rồi! Tiếng động cơ máy bay phản lực!
Hướng đông, tiếng động cơ ì ì nổi lên mỗi lúc một rõ.
– Ta vào lớp đi! Quang nói.
Tất cả tay ôm kẹp sách, tay cầm gậy tre, vừa đi vừa chạy vào sân trường…
– Keng! Keng! Keng!
– Keng! Keng! Keng!
– Keng! Keng! Keng!
Tiếng kẻng lại tiếp tục nổi lên, dồn dập, khẩn cấp.
Thầy giáo trực trường, cầm loa, chạy ra giữa sân, dõng dạc:
– Các em học sinh chú ý! Chú ý! Hiện nay đã có lệnh báo động cấp một. Không ai được vào lớp. Tất cả khẩn trương sơ tán ra các hầm trú ẩn và hào giao thông. Những ai làm nhiệm vụ cứu tải thương kiểm tra lại túi thuốc và băng ca của mình…
Học sinh lục tục tản ra, ngồi nhấp nhổm trên miệng hầm và dọc hào giao thông. Góc trời phương đông, tiếng động cơ phản lực nghiến gió, nghe đã rất nặng nề…Tô hỏi:
– Hướng ấy là chỗ nào, cậu Thái?
– Cầu Hàm Rồng! – Thái trả lời.
Bỗng Tô hét lên:
– Xuống hầm!
Một luồng tiếng động chối tai, rít qua bầu trời thị trấn. Học sinh tụt vội xuống hào, nhốn nháo cả lên.
– A! Hai thằng! Tô chỉ tay lên trời – Các cậu thấy không?
– Đâu? Nhiều đứa hỏi.
– Nhìn đón đầu tiếng động mới thấy! Nó bay nhanh lắm. Đấy, sắp đến dãy Bù Rinh rồi! Thấy không? Hai chiếc bằng cán dao, trắng lốp…A, nó quay lại kìa! Đấy! Nó phụt khói ra rồi…rõ chưa? Tô rối rít. Qủa thật từ lúc ấy đến giờ chỉ mình nó "bắt" được mục tiêu, còn tất cả đều không thấy gì. Mãi khi hai chiếc máy bay vòng lại, phụt khói trắng ra đằng sau, mọi người mới nhìn ra. Hà vỡ lẽ:
– Đúng là nó bay nhanh hơn tiếng động các cậu ạ!
Chuông điện thoại trong văn phòng bỗng rền vang. Thầy trực trường chạy vào. Lát sau thầy trở ra, vui mừng nhấc cái loa lên miệng, nói:
– Các em chú ý! Chú ý! Đồn công an vừa cho biết: Hôm nay địch dùng một lực lượng rất đông máy bay đến bắn phá khu vực cầu Hàm Rồng. Bộ đội và dân quân của chúng ta đã hiệp đồng chặt chẽ, dũng cảm chiến đấu, bảo vệ cầu. Theo tin mới nhận được của tỉnh, hiện nay chúng ta đã bắn cháy ba máy bay loại tối tân của địch…
– Hoan hô! Phấn khởi vì tin mừng chiến thắng, học sinh nhảy lên, vỗ tay reo hò ầm ĩ.
Thầy trực trường tiếp:
– Các em chú ý! Hiện nay địch vẫn đang tiếp tục tăng thêm lực lượng. Trận chiến đấu còn ác liệt và kéo dài. Trên nhận định: Rất có thể địch sẽ đánh đến khu vực ta. Nhà trường quyết định nghỉ buổi học hôm nay. Các em lần lượt rút theo hào giao thông về giúp gia đình và nhân dân kịp thời sơ tán khi cần thiết. Riêng đội thiếu niên Cờ Đỏ, các em ở đội Cờ Đỏ chú ý! Sau khi về cất sách vở, các em khẩn trương tập trung tại Câu lạc bộ để nhận nhiệm vụ. Tất cả rõ chưa?
– Rõ ạ!
Học sinh các lớp lục tục rút theo giao thông hào, túa ra các ngã đường.
Chờ cả đội tập trung đầy đủ, Quang nói:
– Các cậu này, mình đề nghị ta đến Câu lạc bộ luôn thôi nhé, đừng ai về nhà nữa.
– Đúng đấy! Tất cả tán thành – Về mất thì giờ lắm.
– Vậy bây giờ…các bạn chú ý! Quang dõng dạc hô – Từng tốp ba người, cách nhau năm bước. Đều…bước! Một! Hai! Một! Hai!…
Ra khỏi cổng trường, cả bọn men theo hè phố, ù té chạy…
Quang la lên:
– Ấy! Ấy! Trật tự các cậu ơi!
Nói thế nhưng Quang cũng ôm chặt kẹp sách, guồng chân chạy theo…
Anh Lân và bác trưởng đồn đã đứng đón tất cả trước cổng. Tô hấp tấp khoe:
– Chúng nó bị ta bắn rơi ba chiếc rồi bác ạ!
Bác trưởng đồn cười và xòe cả bàn tay ra:
– Không phải ba mà là năm chiếc rồi!
Cả bọn trố mắt ngạc nhiên rồi cùng nhảy lên reo hò phấn khởi:
– Hoan hô!
Anh Lân giục:
– Các em về cất sách vở đi. Khẩn trương lên!
– Thưa anh! Quang nóí – Chúng em để luôn ở đây thôi ạ!
– Thế thì tốt lắm! Ta vào tập trung đi. Công việc hôm nay rất nhiều.
Tất cả lục tục kéo vào Câu lạc bộ.
Bác trưởng đồn nói:
– Các cháu! Đúng như nhận định của trên, hôm nay địch đã kéo đến một lực lượng không quân rất mạnh để đánh phá cầu Hàm Rồng. Bộ đội và dân quân, tự vệ của chúng ta đã hiệp đồng chặt chẽ, chiến đấu dũng cảm, bắn tan xác năm máy bay, bảo vệ cầu an toàn…
Chuông điện thoại bỗng réo vang. Bác trưởng đồn chạy sang phòng trực. Lát sau bác trở lại, phấn khởi nói:
– Sáu chiếc bị cháy rồi nhé!
– Hoan hô! Anh Lân và cả bọn vỗ tay reo mừng.
Bác trưởng đồn tiếp:
– Hiện nay địch vẫn đang tăng cường lực lượng. Trận chiến đấu còn kéo dài. Rất có thể chúng sẽ đánh đến vùng này. Chúng ta có nhiệm vụ giúp đỡ mọi người đi sơ tán và trông coi tài sản còn ở lại cho họ. Bác đề nghị các cháu chia làm hai tổ để bảo vệ cho hai khu vực. Khu vực một từ đập nước xuống Bách hóa. Khu vực hai từ Bách hóa xuống bến xe ca. Các cháu rõ chưa?
– Rõ ạ!
Anh Lân bảo Quang:
– Bây giờ em phân công đi!
Quang đứng dậy:
– Các bạn chú ý! Vì khu vực một gần đập và cầu, nguy hiểm, nên cần những bạn nhanh và khỏe. Tôi đề nghị: Tổ một gồm tôi, bạn Hà, Thái, Tuệ, Thân, Độ. Tổ này do tôi làm tổ trưởng. Tổ hai gồm các bạn còn lại. Tổ này do bạn Hùng làm tổ trưởng…
Ái vụt đứng dậy:
– Tôi đề nghị phân công lại! Tại sao tôi không được ở tổ một? Địa hình ở đây tôi và anh Thân thông thuộc hơn tất cả…
– Nhưng bạn yếu thế…
– Tôi mà yếu à? Ái nổi khùng lên. Nó xắn tay áo, đến bên chiếc bàn, túm hai chân, nâng bổng lên. Tất cả cười vang…
– Thôi được! Quang vội nói – Bạn Ái thay bạn Độ vậy.
– Sao lại thế? Độ bật dậy, thắc mắc – Tôi còn khỏe hơn bạn Ái…
Anh Lân nói:
– Để cả Độ và Ái ở tổ một cũng được! Anh bảo Quang – Em cho triển khai đi.
Quang nghiêm giọng nói:
– Tất cả chú ý! Theo đơn vị tổ, hai hàng dọc, tập hợp!
Bác trưởng đồn đi bắt tay, động viên từng đứa. Bác hỏi:
– Các cháu có chịu được gian khổ không?
– Thưa bác được ạ!
Tất cả đeo băng đỏ vào tay áo rồi lần lượt tiến ra đường…
Phía đông, vẫn theo gió vọng lên từng tràng tiếng nổ hỗn loạn của bom đạn và tiếng ì ì nặng nề của động cơ phản lực. Thỉnh thoảng lại có vài chiệc cắn đuôi nhau, rú máy vút qua bầu trời thị trấn.
***
Cả ngày chưa đụng đến một hạt cơm, nhưng Tô vẫn không thấy đói. Từ chiều đến giờ, đi đến đâu, gặp ai nó cũng phấn khởi khoe:
– Hai ngày bốn mươi chiếc nhé! Kỷ lục cao nhất miền Bắc đấy!
Có ai còn chưa tin con số ấy thì nó lập tức nhấn mạnh:
– Ấy là mới tính sơ sơ thôi! Thực ra còn phải hơn nhiều. Pháo mình nổ suốt ngày như thế…
Tối đến, Tô vừa ngồi xuống mâm cơm thì Hiền vào.
– Giờ Tô mới ăn cơm à? Hiền hỏi.
– Ừ! Có chuyện gì thế?
– Anh phụ trách bảo xuống Câu lạc bộ tập trung để nhận nhiệm vụ mới…
– Ngay bây giờ à?
– Ừ, ngay bây giờ!
– Chờ mình một lát! Tô đứng dậy, lấy lồng bàn đậy mâm cơm lại. Hiền bảo:
– Ấy! Bạn cứ ăn cơm đi đã. Sang chậm một lúc cũng được.
– Không sao! Mình không thấy đói. Tô xua tay – Ta đi thôi.
Ở Câu lạc bộ, Quang, Hùng, Hà và cả đội đã tập trung đông đủ. Bác trưởng đồn mang đèn măng sông ra. Bác hỏi:
– Các cháu đến đủ chưa?
– Thưa bác đủ rồi ạ!
– Có ai mệt lắm không?
– Không ạ!
– Tốt lắm! Bác trưởng đồn cười, vui vẻ – Bác đính chính lại là trong ngày hôm nay, ta hạ tất cả ba mươi máy bay, cộng với mười bảy chiếc hôm qua là bốn mươi bảy chiếc, chứ không phải bốn mươi tư chiếc như lúc chiều bác đã thông báo đâu nhé.
– Hoan hô! Hoan hô! Tất cả vỗ tay reo. Tô phấn khởi, múa máy:
– Đấy! Đã bảo mới là tin đầu tiên mà. Pháo mình nổ suốt ngày như thế!
Mọi người vui vẻ cười vang. Anh Lân nói:
– Các em! Qua hai ngày thử thách, hầu hết các em đều tỏ ra dẻo dai, hăng hái, xứng đáng với truyền thống anh hùng của thiếu niên Việt Nam. Thay mặt ban chấp hành chi đoàn, anh nhiệt liệt hoan nghênh tất cả các em,,,
Căn phòng lại rộn lên tiếng vỗ tay. Anh Lân tiếp:
– Bây giờ anh phổ biến nhiệm vụ mới: Đêm nay chúng ta sẽ tổ chức ngoài sân vận động một cuộc mít tinh để chào mừng chiến công oanh liệt của quân và dân Hàm Rồng. Tại cuộc mít tinh này, đoàn tuyên truyền của Ty Văn hóa-Thông tin tỉnh sẽ tường thuật diễn biến của trận đánh và cho nhân dân xem một số bộ phận của những chiếc máy bay bị hạ. Quãng tám giờ đoàn sẽ lên. Bây giờ chúng ta có nhiệm vụ loan báo cho mọi người biết và chuẩn bị ánh sáng cho cuộc mít tinh. Trong khi đoàn làm việc, các em có nhiệm vụ giữ trật tự, để mọi người đều được nghe tận tai, thấy tận mắt chiến công oanh liệt của quân, dân tỉnh ta. Các em rõ chưa?
– Rõ ạ!
Anh phụ trách nhìn đồng hồ:
– Bây giờ các em triển khai gấp đi. Bảy giờ rưỡi rồi.
Các đội viên Cờ Đỏ tản ra phố. Lúc sau các ngã đường đã vang lên tiếng loa…Thị trấn đang sống trong bầu không khí náo nức…Nhiều người đi sơ tán vừa gồng gánh về đến nhà, được tin, liền quẳng cả ra đấy, không nghĩ gì đến cơm nước. Người ta túa cả ra đường, hồi hộp, thấp thỏm nhìn xuống chùa, chờ đón chiếc xe sắp mang chiến công của vùng đất anh hùng đến…
Trong làng, tiếng trống của hợp tác xã nông nghiệp cũng vang lên liên hồi…
Người từ các ngã đã bắt đầu rục rịch kéo ra sân vận động.
Xe của đoàn tuyên truyền đã lên…
Các đội viên Cờ Đỏ vất vả lắm mới dàn xếp được trật tự. Hùng đốt đèn măng sông, cho vào cái thùng sắt tây đã lấy đi một mặt, làm thành một nguồn sáng mạnh, rọi khắp chiếc xe mui trần. Tất cả những mảnh xác của chiếc máy bay kẻ cướp nằm chỏng gọng, trơ trẽn, đứng xa nhìn cũng thấy rõ từng chiếc đinh vít, từng vết xước kéo dài trên những mảng duya-ra…
Cuộc mít tinh bắt đầu. Biển người im lặng, nín thở, lắng nghe bác cán bộ trong đoàn tuyên truyền của Ty Văn hóa – Thông tin tường thuật lại diễn biến của trận đánh…Tiếng reo hò phấn khởi chốc chốc lại nổi lên cùng với những tràng pháo tay kéo dài…Lúc bác cán bộ vừa đọc xong địa điểm rơi của bốn mươi bảy chiếc máy bay kẻ cướp thì trật tự hầu như cũng mất ngay…Người ta dồn lại, vây tròn lấy chiếc xe, xô lấn nhau để sờ tận tay những mảng duya-ra, cái ghế và cái mũ của thằng giặc lái. Các đội viên Cờ Đỏ không sao giữ được trật tự nữa. Tô gào lên:
– Các cậu ơi! Mình đề nghị xong phần nói chuyện rồi thì cứ để đồng bào vào xem tận mắt cho thỏa mãn thôi. Chiến công đầu tiên mà!
Quang đồng ý và tất cả được lệnh rút vào gầm xe. Lập tức cả bọn bị vây kín lại. Độ bàn:
– Các cậu này! Gía mà xin được cái ghế ngồi của thằng phi công đem bày trong Câu lạc bộ thì tuyệt!
– Điều đó khó gì! Tô nói – Bao giờ phố mình bắn rơi máy bay, ta sẽ xin một cái…
– Đợi phố mình thì biết đến bao giờ? Pháo chưa có…
– Cậu lo súng bộ binh không hạ được máy bay à?
– Hạ thế nào được. Nó bay nhanh thế!
– Ơ kìa! Thế cậu không nhìn thấy cái lỗ nhỏ dưới ghế ngồi của thằng phi công à?
– Có!
– Đấy là vết đạn súng trường của dân quân đấy!
– Thật thế à? Độ vỡ lẽ – Thế mà từ lúc ấy đến giờ mình cứ nghĩ nó là cái lỗ bắt đinh vít…
Tô lần đấm vào lưng Độ một cái:
– Cậu này, rõ lẩn thẩn. Nó bắt đinh vít vào đấy mà… vít đít thằng phi công lại à?
Cả bọn ôm bụng, cười bò trong gầm xe tối đen như hũ nút./.
Bình luận
Thông báo
Bạn đã gửi thành công.