ĐÀI PHÁT THANH VÀ TRUYỀN HÌNH THANH HÓA

Thanh Hoa Radio and Television
Đường dây nóng: 0237 3721150
Podcast 29/05/2025 14:25

Chuyện nơi phố nhỏ - Ký 2 | Đào Hữu Phương | TTV Podcast

Mời quý vị và các bạn nghe tiếp Kỳ 2 Truyện dài "Chuyện nơi phố nhỏ" của tác giả Đào Hữu Phương qua giọng đọc Huyền Linh.

Hà ngồi thừ bên đống sách Thi vừa đem trả. Nó biết Thi đã hiểu lầm và đang giận nó. Đầu óc Hà lúc này rối như cái mớ phoi thép bố nó vẫn gọt ra hàng ngày. Hà ân hận vì cái đêm Thi đến rủ đi lấy trộm giấy nó đã không kiên quyết ngăn bạn nên mới để xảy ra cơ sự ấy. Lại còn cái chức đội trưởng đội bóng đá nữa. Sao anh Lân không để Quang kiêm luôn lại cử mình làm. Phải gặp anh ấy để xin thay đổi mới được. Hà đứng dậy, xếp gọn mấy quyển sách vào giá rồi hăm hở đi lên nhà anh phụ trách…

– Hà đi đâu đấy? Anh Lân gặp nó giữa đường – Sao chưa đi tập trung?

– Thưa anh…Hà nhìn anh phụ trách – Em định lên anh…

– Có việc gì không?

Hà quay lại, đi cùng anh phụ trách. Nó thỏ thẻ:

– Anh ạ, Thi nó giận em! Sáng nay ra lớp bạn ấy đã xin cô giáo chủ nhiệm cho đổi chỗ ngồi. Em sợ vì việc anh cử em làm đội trưởng đội bóng mà bạn ấy hiểu lầm, cho là em đã đi báo đồn việc bạn ấy vào kho lấy trộm giấy của hợp tác xã…

Anh phụ trách vỗ nhẹ vào vai Hà:

– Em đừng lo, việc này anh và bác trưởng đồn đã cân nhắc kỹ. Thi vừa mắc khuyết điểm, lại thiếu thành khẩn trong việc khai báo. Do thái độ cương quyết của Thi nên đồn công an không có bằng chứng để bắt Tấn râu, kẻ chủ mưu trong việc này. Đó là lý do vì sao đợt kết nạp đội viên đầu tiên này Thi chưa được vào Đội. Đội "Cờ Đỏ" thành lập, hầu hết các em trong đội bóng đá thiếu niên phố Bái đều là đội viên, đương nhiên tổ chức thể thao ấy của các em phải là của Đội. Vậy nên cử một đội trưởng thay Thi là hợp lí, đúng không?

– Vâng! Nhưng thưa anh, em nghĩ có thể cử Quang kiêm luôn cũng được chứ ạ…

– Em đừng phân vân chuyện ấy. Quang rồi đây sẽ bận nhiều việc. Cử em làm đội trưởng đội bóng đá thích hợp hơn. Đối với Thi, chúng ta có trách nhiệm gần gũi, giúp bạn ấy sửa chữa khuyết điểm và đưa vào Đội để cùng nhau phấn đấu và tiến bộ. Trách nhiệm ấy rồi đây Đội sẽ giao cho em, vì thế em cần cố gắng lên.

Hà khẽ vâng một tiếng.

Hai người đã bước vào khoảng sân rộng trước đồn công an.

Trong gian nhà khách, các đội viên đã tập trung đông đủ. Anh Lân nói:

– Các em! Để tạo điều kiện cho Đội có nơi sinh hoạt và giải trí, bác trưởng đồn đã dành riêng căn phòng này làm Câu lạc bộ. Hôm nay các em tập trung về đây, chúng ta cùng nhau dọn dẹp, trang trí lại. Theo chương trình đã định, ngay mai, chủ nhật, chúng ta sẽ ra quân, thực hiện ngày công tác đầu tiên. Anh đề nghị em Quang cử hai bạn viết chữ đẹp phóng to mấy bản "Quy ước bảo vệ trị an", còn lại các em cùng em Hùng tập trung trang trí.

Quang phân công Tuệ đi làm bút tre cùng mình viết quy ước. Hiền và anh em Bắc, Sơn quét nhà. Tô, Độ, Thân, Ái kê lại bàn ghế. Quang đưa cho Hà cái búa đinh:

– Cậu lại trang trí tranh ảnh với Thái nhé.

Hà và Thái kê ghế lên bàn. Treo xong ảnh Bác và mấy bức tranh, Thái bỗng lên tiếng phàn nàn:

– Thi nó nghĩ thế nào ấy, Hà nhỉ. Ai lại đi lừa cả ông mình mà mở cửa kho lấy trôm giấy. Mà tài thật, hợp tác xã họ dùng toàn khóa tốt, không hiểu sao cậu ấy cậy cục mở được…

– Cậu đi vắng không biết. Thi có một chùm chìa, có thể mở được tất cả các loại khóa…

– Cậu nói sao? Nghĩa là…

– Nghĩa là kẻ chủ mưu là một người khác. Chính nó đã trao cho Thi chùm chìa khóa "vạn năng" kia…

– Tấn râu phải không? Sao cậu ấy không khai ra?

– Có lẽ vì thế mà đợt này cậu ấy chưa được vào Đội. Hà thủ thỉ – Hôm ấy Thi có đến rủ mình. Mình đã ngăn cậu ấy, không ngờ…Sáng qua anh Lân lại cử mình làm đội trưởng đội bóng, thành ra Thi có ý nghi mình đi báo…Mình khó nghĩ quá.

– Điều ấy có gì mà cậu phải phân vân? Giả sử đợt này Thi có vào Đội, mình cũng sẽ đề nghị thay đội trưởng đội bóng. Thú thật là nhiều lúc cậu ấy làm bọn mình quá khổ sở. Hễ ra sân là hò hét om sòm. Cứ như trận vừa rồi, đang lúc gay cấn, không vừa ý lại cởi áo bỏ ra sân, ai mà không bực…

– Ừ! Hà gật đầu tán thành – Đến mình nhiều lúc cũng còn khó chịu nữa là…

Đằng kia, thằng Hùng bỗng lên tiếng gọi rối rít:

– Các cậu ơi! Giúp mình một tay với.

Thái bảo Hà:

– Lại giúp cậu ấy đi, ở đây để mình làm cho.

Hà chạy lại chỗ Hùng. Hùng đưa hộp sơn cho Hà:

– Cậu nâng hộ mình một lúc nhé. Chỗ này khó đứng quá.

Hà đỡ hộp sơn, kiễng chân cho Hùng chấm. Nó nhìn dòng chữ, trầm trồ khen:

– Chữ cậu đẹp thật, Hùng ạ!

Hùng cười. Nó tô nốt cái dấu chấm than cuối cùng rồi nhảy xuống. Thái ngồi trên chót vót ba tầng ghế, đọc to:

– "Vì sự nghiệp xã hội chủ nghĩa và thống nhất đất nước! Sẵn sàng!"

– Sẵn sàng! Sẵn sàng! Cánh con Hiền, anh em Bắc Sơn, Thân, Ái, Tô, Độ quét nhà và kê bàn ghế xong cùng ùa cả vào. Đứa hát, đứa thổi sáo rộn cả lên. Anh Lân và thằng Quang, thằng Tuệ cầm sang mỗi người một tập giấy màu. Anh hỏi:

– Xong cả rồi chứ các em?

– Thưa anh, rồi ạ!

– Tốt lắm! Bây giờ còn một việc này nữa. Anh vẫy tay – Các em lại cả đây.

Cả bọn ùa đến, ngồi vây quanh bàn bóng. Anh phụ trách chỉ mấy tập giấy màu đã viết sẵn các bản "Quy ước bảo vệ trị an" và câu khẩu hiệu: "Không hút thuốc lá ngoài đường" nói:

Đây là những bản "Quy ước bảo vệ trị an" và câu khẩu hiệu công tác đầu tiên của Đội ta. Trước khi về nghĩ, anh đề nghị các em chia nhau đi dán ở một số nơi trong phố. Còn sáng mai, như lúc nãy anh đã nói, để gây không khí cho ngày công tác đầu tiên của Đội, anh đề nghị tất cả các em cố gắng cùng ra mặt đường làm nhiệm vụ. Các em rõ chứ?

– Rõ ạ!

– Tốt lắm! Bây giờ Quang chia cái này ra. Nhớ đi hai em một cho dễ làm.

Lũ trẻ đi rồi, anh phụ trách mới như sực nhớ ra điều gì. Anh gọi Hùng lại hỏi:

– Em đã kẻ xong biển cho câu lạc bộ chưa?

– Thưa anh, chưa ạ…

– Thế thì cố gắng lên nhé!

– Vâng…Hùng ngập ngừng – Thưa anh, em định nhờ bố em kẻ có được không ạ?

– Sao thế?

– Vì…chữ em còn non quá.

Anh phụ trách nhìn dòng chữ còn tươi nước sơn trên tường, xoa đầu Hùng bảo:

– Không non đâu! Em kẻ lấy được đấy. Cái gì có thể làm được, nên tự làm lấy thì hơn, em ạ.

– Vâng! Em sẽ cố gắng. Hùng khẽ đáp.

***

Tấn râu rít một hơi thuốc, ngã người trên đi văng, nhả ra từng đụn khói hình tròn. Ngọn đèn lù mù, hắt bóng cái đầu nó với bộ tóc bù xù và cái mồm đầy râu lên bức tường loang lổ màu cháo lòng trông như miệng một núi lửa đang phun. Thì vừa cho Tấn biết những gì thay đổi trong phố. Chiều nay, đi Thọ Xuân về, nó bắt gặp những tờ giấy xanh, đỏ viết bằng bột màu dán trên tường các cửa hàng bách hóa, dược phẩm và những nơi công cộng. Thi đã đạp xe lướt một vòng khắp phố. Khi biết đấy chỉ là những bản 'Quy ước bảo vệ trị an" lâu nay vẫn có dán ở đồn công an thì nó cười khẩy:

– Của đội Cờ Đỏ à? Cứ tưởng chúng nó sẽ làm những gì ghê gớm lắm, ai dè lại là cái việc tủn mủn này. Laị còn cấm người ta hút thuốc lá ngoài đường nữa chứ!

Cơm tối xong, Thi tìm đến đây ngay.

– Cậu không có cách gì cho chúng nó một bài học à? Tấn râu hỏi.

– Anh bảo sao? Không lẽ lại đi xé những tờ giấy ấy.

– Ấy ấy! Tấn râu vụt ngồi dậy, húp một hớp nước rồi xua tay – Tù đấy em ạ! Có thể dạy cho chúng nó một bài học mà mình không chịu tiếng tăm gì. Tấn nhìn thẳng vào mắt Thi rồi ngả người xuống đi văng, nói nhỏ – Nhưng không biết cậu có gan làm không!

Thi chưa kịp hỏi đấy là việc gì, Tấn râu đã tiếp:

– Ngày mai chủ nhật, đội Cờ Đỏ sẽ tiến hành ngày công tác đầu tiên. Cậu đã biết tin đó chưa?

– Rồi!

– Đấy! Hãy nhằm lúc có nhiều người đi đường nhất, cho chúng nó một cú choáng váng. Thế này nhé…Tấn râu kéo đầu Thi, ghé sát tai thì thào rồi đắc chí ngả người xuống đi văng – Chiêu ấy có tuyệt không? Cứ gọi là náo động cả phố!

Thi gật gù:

– Hay đấy! Nhưng kiếm đâu ra quần áo cao bồi?

– Khó gì! Lại thằng Tuệ! Hồi ở Thái Lan về, anh nó thiếu gì áo quần bên ấy. Mượn lấy cái mũ phớt nữa. Còn kính, anh cho mượn. Quần típ, áo ka rô, mũ phớt, kính râm to bản, kiếm thêm cái tẩu thuốc rồi tháo gác-đờ-bu, gác-đờ-sen xe đạp ra, bấm chuông inh ỏi mà lao thì cứ gọi là ầm ĩ, náo động đường phố. Lúc ấy các đối thủ của cậu cứ gọi là xanh mắt, không còn hiểu thiên thần ở đâu giáng thế…Hì, hì, cuối cùng rồi phi một mạch xuống Hữu Lễ, đếch ai biết đấy là mình…

– Phải đấy! Anh đưa em mượn kính đi! Thi kéo chén nước, hớp một ngụm rồi lè lưỡi nhổ vội ra, miệng càu nhàu – Đắng quá!

Ở nhà Tấn râu ra, Thi đi thẳng đến nhà Tuệ. Tối thứ bảy, gia đình Tuệ đang quây quần bên chiếc đài nghe sân khấu truyền thanh. Thi lặng lẽ vào, bấm Tuệ ra đường, thì thào:

– Cậu có còn giữ bộ quần áo cũ nào của anh Trí không?

– Còn! Tuệ đáp – Cậu cần để làm gì? Toàn quần típ và áo ka rô sọc to cả thôi.

– Tốt rồi! Mình cần loại ấy đấy! Mấy thằng bạn bên Đầm nhờ mượn để đóng kịch…

Tuệ hào hứng:

– Thế hả? Các cậu ấy định diễn vở gì thế?

– Không rõ! Hình như chuyện miền Nam…

– Chuyện miền Nam? Tuệ gật đầu cả tin – Thế thì vào nhà đi. Mình nói với ba má mình, chắc các cụ đồng ý thôi.

– Thôi! Cậu vào đi, mình chờ. Nhớ cho mượn cả cái mũ phớt nữa nhé.

Tuệ vào một lúc rồi trở ra, đem theo các thứ Thi cần:

– Quần áo này, mũ này mà đóng cao bồi, chỉ điểm thì nổi phải biết!

Thi mừng rỡ đỡ gói quần áo, nghĩ thầm: "Hãy đợi đấy! Rồi sẽ có kịch hay cho các cậu xem thôi!"

Trên đoạn đường từ cửa hàng Bông Vải Sợi xuống Chùa Linh Cảnh, tổ ba người Hà, Tô, Tuệ đang làm nhiệm vụ. Đường phố ngày chủ nhật sau Tết rất đông vui nhưng cũng rất trật tự. Không còn ai hút thuốc lá ngoài đường nữa. Cả ba đứa đều tự hào vì thấy mọi người ai ai cũng tỏ ra tôn trọng chiếc băng mang dòng chữ "Đội thiếu niên Cờ Đỏ" trên tay áo mình.

Tuệ vừa cúi đỡ một em bé bị ngã dậy, chợt có tiếng chuông xe đạp rít toáng lên đằng sau. Tuệ né vội sang bên đường…Một gã ăn mặc kệch kỡm, đầu đội mũ phớt, mắt đeo kính râm gọng to, mồm phì phèo cái tẩu thuốc lá, phóng chiếc xe trần trụi, không biển kiểm soát vút qua…

– Anh kia, dừng lại! Hà rúc một hồi còi. Gã trai nọ lờ đi. Chiếc xe vẫn rít chuông inh ỏi, dạt mọi người sang hai bên đường, tàn thuốc đỏ lòm bay tung tóe đằng sau…

Đường phố bỗng chốc náo loạn lên. Các đội viên vừa thổi còi, vừa hò nhau rượt theo chiếc xe…

Chiếc xe vẫn như một con ngựa bất kham, rẽ hết cửa hàng bách hóa, thực phẩm lại vòng lên đập nước…đi đến đâu, chuông rít toáng lên đến đó.

Các đội viên Cờ Đỏ đã kịp thời tập trung lực lượng.

– Đón đầu, bắt lấy! Quang ra lệch rồi cùng Hùng và tổ ba người Hà, Tô, Tuệ chắn ngang con đường từ cổng bảy cửa xuống cầu trắng. Chiếc xe đang lao với một tốc độ kinh khủng buộc phải dừng lại. Gã con trai nhảy xuống đường, quát:

– Làm cái trò gì thế? Tránh ra!

Nhưng gã đã bị bọn Quang vây chặt.

Gã trật mũ, bỏ kính rồi nhổ cái tẩu thuốc xuống đất…

– Trời! Hà choáng váng cả người – Là cậu à?

Tất cả đều sửng sốt trước việc làm kỳ quái của thằng Thi. Quang nói:

– Cậu Thi! Thật không ngờ cậu lại đối xử với bọn mình như thế…

– Có gì đâu! Thi quệt mồ hôi, giọng khiêu khích – Các anh cấm cả tự do của người khác à?

Hung bực tức:

– Thế này mà cậu gọi là tự do à?

– Dĩ nhiên! Thi vẫn cái giọng ngang ngạnh.

Thằng Hà cúi nhặt cái tẩu, lẳng lặng đưa cho Thi:

– Có bao giờ mình thấy cậu hút thuốc đâu. Thế mà…mình khó hiểu quá.

– Có gì mà khó hiểu! Thi nhét cái tẩu vào túi. Nó bảo Tuệ lúc ấy đang đứng như trời trồng – Chiều mình giặt quần áo trả cậu.

Tuệ nhìn thẳng vào mắt Thi:

– Không ngờ cậu đã nói dối mình lại còn đánh lừa cả đội.

Thi xịu mặt. Nó móc cái tẩu lẳng xuống sông rồi lên xe, phóng như bay về phố dưới./.


Ý kiến bạn đọc

Xem thêm bình luận