ĐÀI PHÁT THANH VÀ TRUYỀN HÌNH THANH HÓA

Thanh Hoa Radio and Television
Đường dây nóng: 0237 3721150
Podcast 25/10/2022 15:53

Đọc truyện: "Lão thủ từ trong đền thờ mẹ cá" | TTV Podcast

Tác giả: Nhà văn Trịnh Tuyên

Đã bao nhiêu năm nay, lão thành tâm,  tận tụy với công việc trông coi đền thờ mẹ cá, bây giờ thì lão đã già. Với lòng thành kính ân đức của mẹ cá, sáng nào lão cũng  trở dậy rất sớm, quét dọn trước sau, trong ngoài đền thờ, lau rửa  chính điện, sắp lại đồ lễ, hương nhang,  sẵn sàng đón du khách thập phương đến thăm. Cho đến khi bóng đêm đen kịt cùng với sương mù lạnh lẽo từ trên sườn núi  tràn xuống, không còn thấy bóng dáng vị khách nào, lão mới thập thững trở về ngôi nhà nhỏ ẩn  bên trái bìa rừng với người vợ già đã tự nguyện gắn bó cả cuộc đời với lão từ thuở đương trai...

***

Hắn không phải người vùng này. Bốn mươi mấy năm trước, hắn cầm đầu một băng nhóm "anh hùng hảo hán" đi đào vàng dạt đến, lấy vợ rồi sinh cơ lập nghiệp ở đây. Thời đó, chốn rừng sâu núi thẳm này, có biết bao "nhóm anh chị" xưng hùng xưng bá? Hắn cũng là một trong những tay khét tiếng, tung hoành ngang dọc, coi trời bằng  vung. Người ta đồn vùng này có  mạch ngầm, vàng sa khoáng di chuyển. Dân anh chị các nơi  kéo nhau về đây lập hội. Suốt ngày đêm, trong các hang động, từng đoàn người mặt mũi lấm lem, hai  lỗ mũi bám đen sì muội đèn dầu, tóc tai bờm xờm như Quỷ sứ. Theo quy luật sinh tồn, hay sàng lọc tự nhiên, hội nào mạnh, hội đó thắng. Lần ấy, nhóm của hắn leo lên một đỉnh núi cao, bốn bề miên man mây trắng, gọi là núi Bạch Thiên Mã, tự nhiên thấy một con chim ưng từ trên trời cao lao xuống, vồ hụt con chồn núi vừa dưới hang vọt lên, va vào tảng đá chết tươi. Nhóm của hắn thấy lạ, chạy lại xem nơi con chim ưng chết thì phát hiện ra một  miệng hang sâu thẳm  ẩn dưới một tảng đá lớn. Ghé tai xuống miệng hang, nghe dưới đáy hang sâu, dội lên âm thanh âm âm u u như cõi âm ti lại có cả  tiếng róc rách như suối chảy. Đích thị là mạch ngầm vàng sa khoáng đang di chuyển rồi! Nước cứ chảy theo mach ngầm như thế, đá bị bào mòn từ ngàn vạn năm, vàng sa khoáng dần dần lắng lại thành cục, có cục vàng bằng cả nắm tay. Có nhiều nhóm đổi đời nhờ phát hiện ra những cái hang như thế. Theo kinh nghiệm của những kẻ lõi đời đất này, hang càng sâu, có mạch nước chảy, vàng sa khoáng trong đất đá bị bào mòn, đọng lại càng lớn. Tìm được những cái hang như thế, là cả một kho vàng ròng.

Đồng bọn đưa mắt nhìn nhau e ngại, không đứa nào dám xuống vì đầu thừng buộc đá thả xuống thăm dò, nối  hai mười bốn sợi  mà vẫn chưa đến đáy.

Hắn trợn mắt nhìn bọn đàn em nhu nhược tỏ vẻ coi thường:

- Không có đứa nào dám thì bố chúng mày xuống! Đ mẹ! Cả một lũ hèn nhát! Có vàng, đừng có mà đòi ăn chia với tao! Hắn tuyên bố và ra lệnh cho đàn em buộc thừng vào thắt lưng rồi tụt dần xuống đáy hang. Bọn đàn em đã nối tất cả ba mươi tám cái dây thừng dài mà vẫn không thấy hắn giật giật báo hiệu đã xuống đáy hang. Đến cái thứ bốn mươi  thì thấy đầu dây bỗng nhiên nhẹ bẫng. Chúng kéo cái dây thừng lên, thấy một vết đứt rất ngọt. Chúng phán đoán, một là hắn đã bị trăn núi cắn chết hoặc một loại thú lạ nào đó ăn thịt, hai là do thiếu dưỡng khí nên đã tử vong rồi. Bọn đàn em chờ trên miệng hang hai ngày một đêm không thấy hắn trở lên, đinh ninh là hắn đã chết liền bỏ đi...

Nhưng hắn đâu có chết. Khi sợi dây thừng cọ vào mép đá sắc như dao bị đứt, hắn rơi đánh tùm xuống một vùng nước sâu và khá rộng. Cũng may mà sợi dây thừng đến đoạn đó mới đứt, chứ đứt trên cao thì thân xác hắn đã nát vụn ra rồi. Hắn lồm cồm bò dậy thì thấy nước chỉ sâu đến cổ. Hắn sải tay bơi vào, thấy nước càng cạn. Hoá ra hắn rơi đúng vào chỗ nước sâu nhất của hang. Hú hồn!

Ánh sáng trắng mờ mờ như sương sớm khi trời vừa rạng sáng. Hắn cảm thấy không gian xung quanh người như đang ở một cõi khác và hắn xác định không thể trở lại đường cũ vì sợi dây nối hắn với xã hội loài người đã bị đứt. Hắn lầm rầm cầu Phật đừng để hắn chết vì hắn còn một người vợ  trẻ dũng cảm thủy chung đang chờ hắn ở cõi dương gian. Trong lúc nguy nan ấy, đầu óc hắn vẫn đủ tỉnh táo để định hướng cho mình. Chỉ có thể tìm một con đường thoát, nhưng không phải bằng cách leo ngược lên đỉnh núi. Lúc đó tự nhiên đầu óc hắn trở nên thông tuệ. Không tỉnh táo là chết. Hắn nhận định: Có ánh sáng mờ, chắc chắn có nhiều ngách thông với bên ngoài. Dưới đáy hang sâu, nhưng không nghẹt thở, càng chứng minh cho nhận định của hắn là đúng. Và một điều hắn tự tin là hang nước này không có độc tố vì có rất nhiều cá. Hắn lội, chân đụng chân vào cá, tay sờ thấy cá, không biết cơ man nào là cá. Có thể cái hang này thông với hang cá thần, nhưng làm cách nào tìm đúng hướng cửa hang cá mà trở ra? Đó mới là điều quan trọng! Có lẽ nào lại chịu chết trong hang, thân xác làm mồi cho đàn cá hàng vạn con này? Mò mẫm, người ngập trong nước, hắn cảm thấy đói, mấy ngày trôi qua, hắn toàn vốc nước trong hang uống xuông. Rồi hắn chợt nghĩ: Người nguyên thuỷ xưa kia ăn lông ở lỗ mà vẫn tồn tại được, vậy ta cứ trở về thời nguyên thuỷ xem sao? Đằng nào cũng chết! Nhưng chưa hết cách sống thì đừng nghĩ đến cái chết. Bản lĩnh của một tay giang hồ luôn tồn tại trong suy nghĩ của hắn. Hắn quờ tay bắt một con cá đưa lên miệng, lấy răng gặm giống như loại gặm nhấm. Lạ thật, thịt cá sống mà không tanh chút nào! Có lẽ giống cá này quanh năm sống nhờ chất dinh dưỡng trong nước bởi các loại rễ cây thả xuống lòng thòng kia cho nên thịt mềm, vị ngòn ngọt, thơm thơm, bùi bùi, ăn hệt thịt cá luộc. Sống rồi! Hắn mừng thầm trong bụng. Hắn cứ nhằm phía trước mà đi, lội bì bõm trong nước, đơn độc nhưng đầy quyết tâm. Hắn thấy nước không lạnh mà âm ấm. Nhiệt độ trong hang, ngày cũng như đêm, không hề thay đổi, cứ như là một cái điều hoà nhiệt độ. Sau này hắn kể lại cho đồng bọn nghe, chính vì điều đó mà hắn thoát chết hay do một sức mạnh huyền bí nào mà hắn không hề thấy mệt mỏi. Cũng có thể các vị thần linh không cho hắn chết ở đó, sẽ làm ô nhiễm chốn  linh thiêng, chẳng thế mà đã năm sáu ngày trôi qua,  hắn không hề buồn đi đại tiện.

Đến ngày bảy, tức là ngày cuối cùng hắn thoát ra được khỏi hang, nhờ hắn gặp "mẹ cá". Ngày trước, khi mới thâm nhập vào vùng đất này, hắn cũng đã nghe trong đám thảo khấu có đứa kể là trong hang núi rất sâu có mẹ cá thần. Mẹ cá giống như ong chúa trong đàn ong vậy. Mẹ cá đẻ ra hàng vạn cá con, cá con lớn lên, bơi ra cửa hang, rồi mẹ lại đẻ lứa khác. Trong ánh sáng lờ mờ, huyền ảo, hắn bỗng nhìn thấy một con cá to gần bằng cái thuyền nan, vây trắng nõn. Từ tâm thức, hắn đã đoán ra, đó chính là mẹ cá. Mẹ cá nằm trong một cái hang nước rộng, bên trên lấp lánh nhũ đá như kim cương. Vùng nước mẹ cá nằm mát rười rượi. Hai con mắt mẹ cá to bằng hai cái bát tô đựng canh đen nhánh, xung quanh có viền vàng. Mẹ cá nhìn thấy hắn, ánh mắt hiền từ như nhìn những đứa con của mẹ. Người hắn run run. Từng là anh hùng hảo hán trên cạn, sẵn sàng lao vào mọi địch thủ, vậy mà đứng trước mẹ cá, hắn cảm thấy thật yếu đuối. Hắn chắp tay vái mẹ và xin mẹ rũ lòng thương chỉ cho hắn một con đường sống. Hắn thề là từ nay vĩnh viễn không dám liều mạng đi tìm vàng nữa. Mẹ cá ve vẫy cái đuôi vàng chóe, tạo thành một vùng nước xao động phía sau. Hình như mẹ cá hiểu.

Từ trong hang của Mẹ cá, một con cá con vây đỏ như mặt trời xuất hiện. Con cá bơi ra phía trước hắn như muốn nói: Hãy đi theo ta!

Hắn chắp tay vái mẹ cá ba vái rồi cứ đi theo con cá vây đỏ đi xuyên qua vương quốc của loài cá. Thi thoảng, từ trong khoảng mờ ảo lại vọng ra tiếng ì ùm như mẹ cá đang cựa mình sinh nở. Có một điều kỳ diệu là càng đi hắn càng thấy khoẻ ra. Chẳng bao lâu, phía trước hắn xuất hiện một quầng sáng rực rỡ soi rõ đáy hang sâu. Dưới đáy nước, hắn nhìn thấy lẫn với những viên sỏi là những cục vàng óng ánh. Mặc dù hắn đã đọc rất nhiều truyện cổ tích nói về lòng tham và sự trừng phạt của thánh thần, nhưng hắn vẫn cố nhét vàng vào đầy hai túi áo. Hắn ngạc nhiên khi thấy con cá vây đỏ dẫn đường đột nhiên biến mất. Hắn ngước nhìn lên, thấy có một đường thông lên phía trên. Khoảng không gian sáng bừng khiến hắn loá mắt. Hắn đã nhìn thấy cả những đám mây trắng đang bay. Trời ơi! Hắn đã trông thấy bầu trời! Cuộc sống đã trở lại với hắn rồi. Hắn suýt rơi nước mắt vì cảm động. Con người khi đã trải qua cái chết mới thực sự trân trọng sự sống. Hắn cẩn thận nắm từng cái rễ cây lòng thòng, đặt chân vào từng bậc đá leo lên miệng hang.

Khi hắn leo lên đến bậc trên cùng thì trời đã về chiều. Nhìn ra bốn phía xung quanh thấy một vùng nước non rất lạ. Hắn đã đi xuyên dưới lòng núi đến một địa phương khác khác, cách xa nơi ở của hắn cả chục cây số. Hướng vào một bản nhỏ phía trước, hắn lò mò xuống núi. Gặp một người dân trong bản hỏi thăm thì hắn mới biết đây là một vùng hẻo lánh nhất của huyện khác. Nhìn lại những ngọn núi trùng điệp mờ ảo trong sương chiều, hắn đã hình dung ra một dòng sông ngầm thầm lặng đang chảy, nơi đó có mẹ cá và hàng vạn con cá chen chúc nhau, tồn tại một cách bí ẩn.

Ở vùng núi cao, đêm xuống rất nhanh, hắn không thể về nhà nên phải trọ lại một gia đình người dân tộc Dao. Ngôi nhà nhỏ chênh vênh trên sườn núi. Trong nhà chỉ có hai ông bà già và một đứa cháu nhỏ. Nghe hắn kể lại chuyện bị lạc dưới hang sâu, ông già chủ nhà không tin. Nhưng khi hắn đưa ra mấy cục vàng nói là nhặt dưới đáy hang, ông già mới tin là thật. Cả đêm hắn nóng ruột không sao ngủ được. Đến mờ sáng, hắn trở dậy, móc túi biếu ông bà chủ nhà một cục vàng bảo để nuôi cháu nhỏ. Ông già nhận cục vàng của hắn nhưng không nói gì, lặng lẽ đưa cho hắn một cái mật gấu đã hong trên gác bếp khô quắt queo từ bao giờ, kiểu như trả ơn vì đã cho vàng.

Sáng sớm, hắn từ biệt ông bà già và cháu nhỏ, nhằm hướng mặt trời mọc, hăm hở vượt suối băng rừng.

Hắn về đến nhà trời đã tối. Cổng nhà hắn khoá trái, bên trong tối om. Từ phía cửa sổ, hắt ra ánh sáng mờ ảo, thấy có bóng người cứ đi đi lại lại. Linh tính báo cho hắn biết, trong nhà hắn có người lạ và vợ hắn đang gặp nguy hiểm.

Rút con dao găm sắc lẹm, răng cắn chặt cán, nhanh nhẹn như một con mèo hoang, hắn nhẹ nhàng leo qua lớp tường rào, nép vào bên cửa sổ, quan sát bên trong.

Trong ánh sáng chao đảo của ngọn nến, vợ hắn bị trói vào một cái ghế tựa. Ba thằng đồng bọn đang đi đi lại lại tra khảo xem vàng cất giấu ở đâu. Bóng của ba thằng in trên tường rung rinh, méo mó, trông giống hệt một cảnh quay trong bộ phim "những tên tướng cướp".

Thì ra bọn đàn em tưởng hắn đã chết, kéo nhau đến nhà hành hạ vợ hắn để moi vàng đây. Quân chó má! Hắn gầm lên trong họng.

Chợt nhớ đến cái mật gấu ông già người Dao, hắn lần túi áo móc ra, đưa lên miệng mút nhẹ. Mật gấu tan nhanh, ngấm vào từng thớ thịt đường gân của hắn. Hắn thấy sức lực tăng lên gấp bội.

Chỉ một cú đạp, cửa chính mở toang.

Ba tên đồng bọn thấy hắn đột ngột xuất hiện, hoảng hốt nhìn xung quanh, định tháo chạy, nhưng cả nhà chỉ một lối thoát đã bị hắn đứng án ngữ. Hắn nhổ một bãi nước bọt, vẻ khinh bỉ.

- Thì ra chúng mày cũng thông minh đấy chứ! Đợi tao xuống hang rồi về nhà tao moi vàng. Khá thật! Nhưng vợ tao làm gì biết nơi tao cất giấu vàng! Phải là tao! Tao còn nhiều vàng lắm, cả một hang vàng. Mai tao dẫn chúng mày đi lấy! Không tin ư? Đây này!

Hắn quẳng ra ba cục vàng óng ánh ra trước mặt ba thằng kia, không đứa nào dám nhặt. Thấy chúng vẫn đứng như trời trồng, hắn quát:

- Hay chúng mày muốn ở lại nhắm rượu với ruột người? Vừa nói, hắn vừa phanh áo lên, lấy con dao găm sắc lẹm, rạch một đường nhẹ. Từ trong bụng hắn, phòi ra một đoạn ruột trắng ởn. Sau đó, hắn thót bụng vào, đoạn ruột non từ từ co rút vào trong bụng. Vết rạch tịnh không có một giọt máu rỉ ra. Nhìn thấy thế, ba tên kia liền quỳ sụp xuống, lạy hắn như tế sao.

- Cút ngay! Hắn đứng dạng hai chân ra cho ba tên bò qua. Trong tích tắc, bọn chúng mất hút vào bóng đêm.

Thực ra cái trò mổ bụng, kéo ruột ra rồi thót bụng cho ruột vào chỉ là "phép" ảo thuật hắn học được từ ngày hắn đi làm thuê cho một ông chủ người Tàu. Lão Ba Tàu dạy cho hắn nhiều phép lắm. Hắn còn rất nhiều phép nhưng chưa dùng, khi nào cuộc sống giang hồ của hắn gặp bất trắc, hắn mới đem ra. Trong túi hắn, lúc nào chẳng có một đoạn ruột giả trắng hếu. Thường hắn chỉ ra oai với những kẻ yếu bóng vía để khiến người ta phải tuân phục. Nhìn hắn biểu diễn, ai cũng rợn người... Sau khi ba thằng đồng bọn mất hút vào đêm tối, hắn vội cởi trói cho vợ rồi đỡ thị đứng lên. Thật trời giúp hắn, may mà về kịp chứ không thì ba thằng khốn kiếp kia sẽ còn giở những trò gì với vợ hắn? Vốn dân giang hồ, nhưng hắn rất thương vợ. Có lẽ duyên trời sắp đặt mà hắn gặp người đàn bà này trong một tình huống vừa đớn đau, bi hùng nhưng lại là cơ hội để hắn đánh giá bản lĩnh của một người đàn bà để hắn lựa chọn kết tóc xe tơ..

- Anh đừng đi nữa! Ở nhà một mình, em sợ lắm! - Đêm hôm đó, vợ hắn ôm chặt lấy hắn, vừa khóc vừa nói.

Hắn an ủi vợ:

- Anh thề với em là chỉ đi một chuyến này nữa thôi rồi giải nghệ. Anh đã phát hiện ra một cái hang...Hắn dừng lại, không dám nói là đã tìm thấy hang vàng. Đàn bà con gái nhỡ may tiết lộ bí mật.

- Thấy vắng anh, thằng Tư Tỏi đã lảng vảng quanh nhà rồi...

Thì ra thằng Tư Tỏi đã quay trở  lại bãi vàng. Nhắc đến tên Tư Tỏi, hắn nhớ lại ngày đầu vợ chồng hắn gặp nhau...

Ngày ấy, tiếng tăm của hắn chỉ mới nổi lên, chưa có thế lực như bây giờ. Hàng ngày hắn vẫn phải lang thang ở các bãi vàng, đua tranh cùng các nhóm anh hùng hảo hán khác kiếm ăn. Buổi sáng, dân vàng thức dậy, hối hả, kẻ vác thuốn vào hang tìm vàng, người mang "phùn" xuống suối đãi đất, đi lại rất nhộn nhịp. Dòng suối ngầu đỏ, nước chảy lừ đừ, dưới ánh mặt trời gắt gao, ánh lên như máu. Chiều tối, dọc theo bờ suối vắng, các lán ở tạm bợ của đám đào vàng cả gái lẫn trai dựng lên, bập bùng ánh lửa nấu ăn, lấp lánh trong đêm, trông xa, chả khác gì doanh trại Tào Tháo trong truyện Tam quốc diễn nghĩa. Sau một ngày lao động cật lực, đêm xuống, cả đàn ông, đàn bà, đứa nào cũng thấm mệt, nằm ngủ im như chết, phó mặc cuộc đời cho số phận rủi may. Trong bãi vàng ngày ấy, có tên đại ca nổi tiếng tên là Tư Tỏi. Gọi Tư Tỏi vì hắn có khẩu côn quay cũ, nhưng nạp đạn vào, vẫn bắn được. Gặp đối thủ, hay kẻ nào chống đối, hắn thường giơ súng dọa bắn vỡ củ tỏi (sọ). Nhiều đứa sợ đái ra quần. Đêm xuống, thằng Tư Tỏi thường mò vào lán bọn con gái giải khuây. Thân phận đàn bà yếu đuối, giữa chốn rừng xanh, đứa nào dám chống lại? Ban ngày Tư Tỏi đã "định vị" lán nào có gái trẻ đẹp, ban đêm, nhắm rượu với thịt "cầy cun" nướng do bọn đàn em cung phụng xong, Tư Tỏi cứ thế chui vào, sờ soạng xem đứa nào béo gầy, rồi đè nghiến đứa nằm giữa. Tư Tỏi đã có kinh nghiệm. "Làm" đứa nằm giữa trước, những đứa nằm bên cạnh bị kích thích như thể phản ứng dây chuyền. Làm xong đứa này, Tư Tỏi chuyển đứa kia, thầm lặng trong đêm, đứa nào cũng cam chịu. Tư Tỏi nổi tiếng quyền cước, chân tay nổi gồ nổi đống như Võ Tòng. Có đêm, thằng Tư Tỏi "chiến" gần hết cả một lán đàn bà. Ấy thế mà một lần Tư Tỏi vừa sờ tay vào một đứa con gái thì bị một cái tát vào giữa mặt. Tư Tỏi nổi điên, hắn nghiến răng trèo trẹo như nhai vỏ trai, vươn cánh dài như tay vượn, lôi con đàn bà ấy ra khỏi lán đánh vù vù, gọi bọn đàn em soi đèn xem đứa đàn bà này là đứa nào, ăn gan hùm hay sao mà dám đơn thân chống lại hắn? Cả khu lán trại thức dậy, ồn ào, vậy mà không có đứa nào dám chống lại Tư Tỏi, bảo vệ người con gái yếu đuối kia. Hôm ấy hắn tình cờ hắn có mặt. Khi đuốc thắp lên, hắn nhìn thấy rõ mặt một đứa con gái mới lớn, đôi mắt sáng rực như sao. Một tay cô ta cầm con dao găm cực sắc đặt vào yết hầu mình, rọi ánh mắt căm hờn vào thăng Tư Tỏi, vẻ thách thức. Ý là nếu thằng Tư Tỏi dám đụng vào, cô ta sẽ tử tiết. Cả đời hắn chưa bao giờ gặp một đứa con gái nào trông mềm yếu mà dũng cảm như thế. Thằng Tư Tỏi lao vào tước con dao, xô cô ta ngã ngửa ra cỏ, cô nàng bất lực gào thét. Khi thằng Tư Tỏi đang lột quần cô ta thì hắn xuất hiện. Hắn nhảy tung người lên như một con gà chọi nòi. Quét một cú đá như tia chớp nhằm đúng mặt Tư Tỏi phóng tới. Tư Tỏi cũng không phải loại vừa, võ nghệ thuộc dạng cao siêu, cúi xuống tránh cú đá, tay phải đánh mạnh vào khớp gối hắn, khóa chặt. Mặc dù chân phải bị khóa, nhưng còn chân trái, hắn xoay người, nghiêng bàn chân, đạp thẳng vào mặt Tư Tỏi. Tư Tỏi ngã bật ra đằng sau, máu mồm máu mũi tóe ra đỏ lòm. Tư Tỏi loạng choạng đứng dây, tay phải rút côn quay, nhằm vào đầu hắn bóp cò. Nhưng số trời chưa cho hắn chết. Viên đạn thối, không nổ. Nhân cơ hội Tư Tỏi đang lúng túng, hắn lao vào, vươn cánh tay như gọng kìm sắt, bẻ quặt tay Tư Tỏi ra sau lưng, thu được khẩu côn, dí thẳng vào đầu Tư Tỏi. Biết là gặp phải bậc anh hùng hảo hán cao tay, Tư Tỏi liền quỳ xuống xin hắn tha mạng rồi phóng vào bóng đêm, mất hút. Hắn ngồi xuống, tự tay đỡ cô ta dậy và tuyên bố giữa đám đông, từ nay đứa nào dám động đến một cái lông chân em gái tao, tao giết! Thì ra cô ta là gái nhà lành. Nhà chỉ có hai cha con, người bản Mường Khô. Cha cô ốm nặng, nhà thì nghèo, không có một thứ gì đáng giá để bán ra tiền thuốc thang cho người ốm. Thương cha, con gái hiếu thảo liều mạng theo bạn đi đãi vàng, ý định kiếm vài trăm ngàn mua thuốc cứu cha, nhưng số không may, mới có đêm đầu tiên, ngủ bãi vàng, đã gặp nạn. Nghe chuyện, hắn đem lòng thương, cho cô em cả một túi vàng cốm vừa mới kiếm được. Cảm động vì lòng tốt, cô ta đồng ý lấy hắn và ở với hắn cho mãi tới bây giờ...

- Em đừng sợ! Từ ngày mai, khi anh vắng nhà, anh sẽ gọi mấy thằng đàn em đến bảo vệ em. Có nhử kẹo, thằng Tư Tỏi cũng không dám đụng đến cái lông chân của em.

- Em không tin được lũ đồ đệ của anh đâu. Đấy! Đồ đệ của anh đấy! May mà anh về kịp chứ không thì chúng giết em rồi. Vàng nhiều để làm gì? Anh mà còn bỏ em đi tìm vàng là ở nhà, em sẽ tự tử đấy. Nghe vợ nói thế, hắn chợt nhớ lại lần đầu gặp nhau, khi cô nàng bị thằng Tư Tỏi làm nhục, hắn biết, vợ hắn không nói đùa.

Nghiền ngẫm, liên kết lại mọi sự việc diễn ra trong cuộc đời giang hồ của hắn cùng với  lời nói của vợ, người đàn bà ngoan hiền, dũng cảm, không khuất phục trước kẻ mạnh, tự nhiên hắn nghĩ ra một điều là hạnh phúc không phải là nhiều vàng bạc, mà đó  là sự sẻ chia, dâng hiến, sống chết vì nhau.

Cả đêm ấy, hắn không  hề chợp mắt. Cho đến khi trời sáng, hắn không nói gì với vợ, một mình đi thẳng ra Ban công an xã. Người ta ngạc nhiên khi một thằng đầu bò đầu bứu, khét tiếng trong giới giang hồ lại ngoan ngoãn khai báo tất cả  hành vi phạm pháp trước đây, tự nguyện nộp lại số vàng dưới hang cá thần sung công quỹ Nhà nước và hứa sẽ quay về con đường làm ăn lương thiện. Chính quyền  nhận thấy hắn đã thực tâm ăn năn hối lỗi, một lòng hướng thiện nên sắp cho hắn giữ chức Thủ từ trong đền thờ mẹ cá cho mãi đến giờ...

Trịnh Tuyên


Ý kiến bạn đọc

Xem thêm bình luận