ĐÀI PHÁT THANH VÀ TRUYỀN HÌNH THANH HÓA

Thanh Hoa Radio and Television
Đường dây nóng: 0237 3721150
Podcast 04/02/2023 16:43

[Podcast] Dấu chim biển | Ngân Hằng

Mời quý vị và các bạn nghe truyện ngắn “Dấu chim biển” của nhà văn Ngân Hằng qua giọng đọc của Thùy Dung.

Chàng trai đứng trước biển, biển ì ào xô những đợt sóng cực mạnh hất tung lên khoảng không trung một thứ bọt đục ngầu. Đôi mắt chàng trai thẫn thờ nhìn ra xa như tiếc nuối, như níu kéo một cái gì đó không rõ ràng. Những hạt mưa thi nhau rơi xuống. Mọi người rút hết vào những chiếc ô trú tạm. Chỉ có duy nhất một bóng người vẫn lặng lẽ. Giờ đây đứng trước biển, trong màn mưa xối xả, chàng trai thấy mình hẫng hụt, chơi vơi. Đối diện với khung cảnh này, chàng trở nên lạc lõng và nhỏ bé. Biển ăn dần vào bờ.

Đôi mắt lạ vẫn dõi theo chân chàng trai xa tít. Nhìn màn mưa ngày càng nặng, ánh mắt lạ khẽ nhíu lại, đôi chân mày thanh tú gần sát vào nhau. Nét mặt lộ rõ vẻ khó hiểu và cảm thương. Ánh mắt rất đẹp, đẹp đến kỳ lạ, chứa đựng cả biển mưa, cả hình ảnh chàng trai. Chiếc ô màu xanh dương xoay ngày càng nhanh như một chiếc chong chóng no gió. Những hạt mưa chảy dài. Cả vùng biển chìm trong mưa.

*

Con đường uốn lượn theo hai hàng cây xanh rì dẫn lên ngôi nhà nhỏ. Từng cơn gió nhẹ ru cảnh vật nơi đây vào sự tĩnh lặng và thanh bình. Ngôi nhà nằm hướng ra biển, giàn hoa thiên lý đang vào mùa vàng rộm. Từ bên ngoài nhìn vào trong nhà, một ánh sáng dịu nhẹ hắt vào. Đồ vật tuy đã cũ nhưng được bài trí khá gọn gàng và khéo léo. Tiếng sóng ì ào xô đẩy nhau như một bản nhạc lãng mạn. Cả không gian nơi đây mang hơi thở cổ xưa vừa pha chút thanh tịnh. Tiếng bước chân cùng tiếng cười nói vui vẻ vang đến:

- Anh đưa em xuống biển chơi đi, Quang!

- Thôi. Thủy triều lên cao lắm, không tốt cho sức khỏe của em đâu

- Anh với ngoại lúc nào cũng coi em như bệnh nhân cả.

Lời nói của cô gái khiến chàng trai nhăn mặt. Gương mặt đàn ông của chàng hiện lên nỗi buồn lẫn xót xa:

- Ai nói với em vậy nào? Khương của anh đã khỏe rồi mà. Chúng ta đi biển thì ai trông nhà và chờ ngoại về?

- Nhưng em muốn ngắm mặt trời lặn. Đã lâu rồi em không được ra khỏi nhà.

Đôi mắt cô gái hướng ra xa vẻ đầy tư lự, giọng vẫn trầm buồn:

- Anh nhìn xem, biển lại đổi màu rồi đấy. Màu đỏ bạc đẹp quá phải không anh? ước gì em sẽ biến thành chim Hải Âu để theo dấu mặt trời về với biển.

Siết nhẹ vòng tay, chàng trai giấu đi nỗi buồn. Bây giờ qua khung cửa sổ mở rộng, trước mắt hai người, mặt biển chỉ còn là một màu đỏ tuyền. Những cánh chim đang vội vã bay về phía chân trời. Đã bao nhiêu lần hai người dựa vào nhau ngắm cảnh hoàng hôn biển như thế này. Mỗi lần họ đều khám phá thêm nhiều vẻ đẹp kỳ diệu ẩn chứa trong lòng biển rộng lớn.

Cô gái có thân hình mảnh mai, gương mặt còn rất trẻ. Một vẻ đẹp đến kỳ lạ, trong như pha lê và thánh thiện như đức mẹ. Làn da trắng mịn màng, đôi chân mày đen thẫm luôn nhíu lại đầy suy tư. Đôi mắt cô gái thu hút bất cứ ai. Đối diện với đôi mắt ấy là cả mặt biển bao la chứa đựng nhiều trạng thái. Đôi lúc sáng long lanh như mọi sinh lực đều được bộc phát, nhưng có lúc lại tối sầm, u uất. Cô quấn chiếc khăn màu hồng nhạt quanh đầu, bay theo gió. Một nét đẹp dễ gây thương cảm và lòng trắc ẩn của con người.

- Em vừa qua phẫu thuật. Để khỏe hẳn anh sẽ đưa em đi bất kì đâu mà em thích, Khương ạ!

- Sao anh và ngoại lại bắt em làm phẫu thuật? Bây giờ mái tóc của em không còn nữa, em khác nào một ni cô an phận trong ngôi nhà cỏ cô độc ở biển này.

- Đừng nghĩ bậy. Anh và ngoại muốn tốt cho em thôi. Em yêu biển mà biển cũng có lợi cho em lúc này. Em có ngoại, có anh và có những chú chim vẫn bay về mỗi chiều  kia mà

- Vâng! Những chú chim

Câu chuyện của họ hòa lẫn vào tiếng sóng, tiếng gió rì rào. Đôi mắt cô gái vẫn không có điểm sáng, cứ mãi nhìn về phía xa như chờ đợi. Chờ đợi một điều kỳ diệu sẽ đến với mình. Từ phía băi biển, những tiếng đập nhẹ nhàng dội vào, sau đó những chấm đen dàn hàng ập đến. Tiếng cô gái reo lên trong gió:

- Hải Âu đă về.

Đàn Hải Âu nối tiếp nhau bay về. Những chiếc bụng bé bỏng dường như phính ra. Đôi cánh bay nhanh hơn. Cô gái ùa theo bầy chim về phía biển. Rồi đưa tay huơ huơ trong không trung như người dẫn đường thành thạo, đôi mắt sáng lên một sức mạnh vô hình làm cả không gian bừng tỉnh, bỏ lại đằng sau cái mơ màng của chiều tà chuyển mình.

Chàng trai lặng lẽ đứng nhìn người con gái trước mặt. Lòng anh quặn đau. Nỗi đau anh không thể nói ra. Anh cứ mải miết nhìn tấm lưng thon không nén được tiếng thở dài. Anh muốn níu giữ thật chặt thân hình ấy, lần bàn tay rắn rỏi của mình vào từng ngón tay búp măng mềm mại của cô gái mà xiết mạnh. Nhưng anh sợ lại làm cô đau. Phải nhìn người yêu quằn quại vì những cơn co giật, anh thấy mình bất lực. Gương mặt đanh lại, lạnh lùng lẫn nhức nhối. Số phận và duyên nợ đã gắn anh vào cô gái với những buổi mưa biển dữ dội.

Đưa tay định gõ cửa nhưng Mây lại lưỡng lự rụt tay về. Lần đầu tiên một nhà báo bản lĩnh và khá thành công như cô thấy khó quyết định về một việc nhỏ và đơn giản thế này. Chỉ ba tiếng cộc...cộc...cộc... sao Mây thấy khó đến vậy. Đằng sau cánh cửa vô tình kia là cả câu chuyện dài. Nhưng nên hay không khi sau cánh cửa đó cô phải đối diện với một quá khứ buồn. Mây đã tình nguyện để được đến đây, viết bài về một doanh nhân đầy tiếng tăm, đầy những kỳ tích đáng nể phục. Một người từ bàn tay trắng xung phong lên miền đất từ khi còn hoang dại, khai thác, cải tạo trở thành một tỉ phú được nhiều người kính nể, báo chí, truyền hình ca ngợi không tiếc lời. Vậy mà đối với Mây, mỗi khi nghĩ về người đó cô lại thấy buồn. Do dự mãi rồi Mây cũng đưa tay gõ cửa:

- Mời vào!

Mây đẩy nhẹ cửa. Dường như sự xuất hiện hơi đường đột của cô khiến người đàn ông vội vàng thu dọn những lá thư đã hoen vàng cho vào chiếc hộp. 

- Xin lỗi anh, tôi là nhà báo đã có hẹn trước.

Người đàn ông vẫn cắm cúi thu nhặt những vật còn lại trên bàn trả lời Mây mà không hề ngẩng lên nhìn cô lấy một lần. Cô thấy như bị xúc phạm.

- Tôi biết. Xin cho tôi một phút.

Từng tia nắng gay gắt ở vùng Tây Nguyên chiếu rọi, cả căn phòng tràn ngập trong một màu vàng mật. Khi vừa đặt chân lên mảnh đất này, cô đã chuẩn bị tâm lý cho mình khá kĩ càng. Vậy mà hơi nóng ram ráp, rồi cả những làn bụi đất đỏ vẩn đục lên sau mỗi chiếc ô tô chạy qua, khiến cho cô như nghẹt thở. Mây nhìn những đứa trẻ vô tư, nước da ngăm đen mặc nhiên đùa nghịch với nhau trong bụi đất, trong những rừng cà phê bạt ngàn mà cô thấy mình dường như quá yếu đuối. Phải chăng con người có một sự thích nghi với hoàn cảnh thật đặc biệt?

Một phút trôi qua. Người đàn ông ngẩng lên nhìn người khách của mình. Lúc này ông mới sững người chết lặng. Trước mắt ông hình ảnh ngày xưa ùa về dữ dội. Hình ảnh đã đeo bám ông, nhức nhối gần hai mươi năm qua.

- Khương!

Mây mỉm cười, nụ cười chát chúa. Nụ cười mà người đàn ông kia không hề nhận ra có cái nhếch môi thách thức. Mây lách người tránh đôi bàn tay vồ vập khi người đàn ông lao đến mình. Giọng cô lạnh lùng:

- Ông nhận nhầm người rồi. Tôi là Mây, phóng viên báo Kinh tế.

- Nhầm. Không thể. Em là Khương, là Khương của hai mươi năm về trước.

Từng lời nói của ông bị đứt quãng. Hơi thở gấp gáp như cố trấn tĩnh lại cảm xúc của mình nhưng không được. Tiếng ông bộc phát trong tiềm thức, xoáy vào người đối diện:

- Giám đốc Quang! Hãy nhìn kỹ lại xem tôi có phải là Khương hay không? Sự nhầm lẫn là một điều xúc phạm đối với tôi. Nhất là khi tôi đến đây vì công việc.

Sự lạnh lùng lẫn ánh mắt như có lửa khiến ông giật mình. Nhưng làm sao ông có thể nhầm lẫn được. Gương mặt ấy, dáng người ấy, nhất là đôi mắt như đánh gục đối phương kia, giận dữ nhưng cũng rất dịu dàng thì làm sao ông có thể quên cho được.

- Khương à! Anh biết anh có lỗi với em. Anh không thể quỳ gối xin em tha thứ vì anh không xứng đáng, càng không mong em chấp nhận anh. Nhưng em đừng từ bỏ chính mình và tuyệt tình với anh như vậy. Em có thể đối xử với anh thế nào cũng được, chỉ xin em đừng dập tắt niềm tin và hy vọng của anh.

- Niềm tin, hy vọng. Ông cũng biết những điều đó hay sao ông Quang? Hai mươi năm trước chính ông đã từ bỏ Khương để lựa chọn cuộc sống khác, thì bây giờ ông không nên bới móc kỷ niệm làm gì nữa.

Căn phòng như căng phồng vì sức chứa của cả hai con người đầy tâm trạng. Uất hận, trái tim Mây nghẹn lại, nước mắt trào ra theo lời nói. Mây nhìn người đàn ông đang sụp xuống dưới chân mình vẻ mặt thành khẩn, đôi mắt thất thần. Đâu rồi vị giám đốc oai phong? Đâu rồi người đàn ông rắn rỏi hét ra uy quyền và danh vọng? Trước Mây ông như con thú sa bẫy, trông thật thảm hại. Sau hơn hai mươi năm gặp lại Quang, Mây thấy ở Quang chẳng có gì thay đổi. Ngày đó Mây đã theo Quang đến bãi biển trong một màn mưa, chứng kiến cảnh ông lao vào biển gào thét tên Khương, trong lòng không hề nguôi giận. Vẫn đôi mắt sáng kiên nghị, khuôn mặt vuông vức đàn ông, dáng người cao lớn, nước da đen sạm. Chỉ có mái tóc đã điểm hoa râm càng làm cho Quang vững vàng hơn. Mây chạnh lòng. Tiếng Quang càng thêm não nề:

- Vậy cô thực sự là ai?

Mây xoay lưng về phía cửa sổ, nhìn dòng người như một đàn kiến chen lấn nhau. Cô cầm ảnh của Khương. Nụ cười Khương thật đẹp nhưng cũng thật héo úa. Khương trước biển nhỏ bé, cô đơn và tội nghiệp. Càng nhìn Mây càng như bị xé toang lồng ngực.

- Ông Quang! Đến giờ này tôi cũng chẳng cần giấu ông về thân phận của tôi làm gì. Tôi đã chờ đợi giây phút gặp ông hơn hai mươi năm nay rồi. Trước hết tôi xin nhắc lại với ông lần nữa, tôi là Mây, em gái song sinh với chị Khương. Chắc ông cũng đã nghe chị tôi nhắc đến nhiều rồi phải không? Khi ông và chị Khương yêu nhau thì tôi đang du học tại Pháp. Khi tôi trở về thì ông cũng đã ra đi.

Quang nhớ lại, rất nhiều lần anh được nghe Khương nhắc đến Mây. Cũng đã rất nhiều lần anh nhìn hai chị em giống nhau như một trong những khung ảnh bài trí quanh nhà, từ cái nhíu mày, từ ánh mắt đẹp. Chỉ có điều Mây được ưu ái về sức khỏe bao nhiêu, ham mê thể thao bao nhiêu thì Khương lại yếu đuối, bệnh tật bấy nhiêu. Dường như sức lực ông trời rút cạn kiệt từ người chị để truyền sang cho em. Cái đẹp không bao giờ có thể tồn tại số nhiều, nhất là cái đẹp đó lại hiện hữu ở con người. Khương say mê âm nhạc, suốt ngày làm bạn với cây vi ô lông, vẻ đẹp mong manh hư ảo. Còn Mây, một sự hoàn hảo trọn vẹn. Quang mỗi lần thấy Khương phải giáp mặt với thần chết, giành giật từng giây để được sống, lại thấy ghen tị với Mây- người con gái chưa từng gặp. Giờ đây nhìn thấy Mây, anh như nhìn thấy Khương hiển hiện sau một cuộc hồi sinh.

Quá khứ như cuộn phim cứ dần dần hiện ra trong trí nhớ của mỗi người.

*

Khu phố trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Những âm thanh hỗn độn.Tiếng leng keng của chiếc xích lô vui tai, tiếng hỏi mua bán từ chợ vang đến. Khương nóng lòng đi ra đi vào nơi ngưỡng cửa. Giàn hoa thiên lý quấn quanh khoảng trống trước sân nhà. Sau phẫu thuật, Khương về khu nhà của cha mẹ để lại, hòa mình vào cuộc sống với mọi người. Tóc Khương đã chấm đến ngang vai, ngan ngát mùi hương bưởi. Nét xanh xao vẫn chưa mờ hẳn.

Chiếc ô tô dừng lại ở cổng làm Khương vội vàng chạy ra. Trên xe một cô gái giống Khương như lột bước xuống. Cô gái cười tươi, gương mặt tràn đầy sức sống và sinh lực của tuổi trẻ.

- Chị Khương!

- Mây!

Hai người con gái ôm chầm lấy nhau. Nước mắt vỡ ra. Gió bắt đầu nổi lên, nhẹ nhàng. Tiết trời đang chuyển sang thu, vừa hiu hắt vừa buồn buồn. Sau giây phút gặp nhau mừng tủi, Mây nhìn lại người chị đã bảy năm xa cách. Đôi mắt ưu tư của Khương vẫn đượm buồn, phảng phất thêm nỗi đau nhức nhối. Chiếc váy rộng thùng thình không che lấp được bụng ngày càng to ra của Khương.

- Cháu vẫn khỏe chứ chị?

Giọng Khương có phần ngượng ngịu trả lời em:

- Ừ! Vẫn khỏe em ạ. Còn hơn một tháng nữa chị mới sinh cháu. Em đi đường xa chắc mệt lắm. Vào nhà tắm rửa, nghỉ ngơi một chút. Chị đã nấu những món ăn mà em thích nhất rồi đấy!

Biết chị né tránh chuyện riêng, Mây khẽ gật đầu vào nhà. Căn nhà vẫn vậy, không có gì thay đổi so với hồi cha mẹ Mây còn sống. Đơn sơ và giản dị. Bảy năm đi du học nước ngoài, cuộc sống hào hoa và phồn thịnh đã làm Mây mệt mỏi rã rời. Nhiều khi Mây thèm được nói tiếng Việt đến phát điên. Hàng tối cô ngồi trước hình của cha mẹ và của Khương để bộc bạch chính mình cho vơi nỗi khát khao về quê hương, người thân. Về nước với bao ngổn ngang, thắc mắc trong lòng, Mây muốn hỏi Khương. Nhưng đôi mắt u uất của chị luôn chặn đứng ý nghĩ của cô.

Nắng vàng cuối hè còn rơi rớt lại hắt vào nhà. Mây quanh quẩn bên chị, nói cười tíu tít như hồi còn nhỏ. Hơi chần chừ nhưng Mây không đủ kiên nhẫn để chịu đựng những thắc mắc đốt cháy tâm trí mình thêm một ngày nào nữa. Cô muốn biết giữa Khương và Quang đã xảy ra chuyện gì để đến nỗi ly tán. Chị cô phải vất vả chịu đựng dư luận. Mỗi lần nhận được thư chị gái gửi sang, ngoài chuyện nhà, Khương còn kể cho Mây nghe về Quang- người đàn ông chị cô tôn thờ và yêu hết lòng. Tình yêu của Khương giành cho Quang qua ngày tháng đã thấm vào tâm thức của Mây lúc nào không hay biết. Mây thấy nhẹ nhàng khác lạ mỗi khi nghĩ đến Quang- người yêu chị gái mình mà không lý giải được tại sao.

- Khương à! Kể em nghe về chuyện của chị đi. Quang đâu rồi?

Không còn cách nào khác, Khương ngồi xuống ghế, nước mắt lại chực trào ra. Đứa trẻ trong bụng lại bắt đầu ngọ nguậy. Quang bỏ đi, đối với Khương là cả một cú sốc mà cô khó lòng đứng dậy. Cô không hề trách Quang mà chỉ buồn cho mình. Quang yêu cô, một tình yêu có thể hy sinh bản thân. Vậy mà tình yêu đó lại không nuôi dưỡng được Quang mãi mãi.

- Anh ấy đã vào công tác trong Nam gần một năm rồi. Sau khi hồi sức hoàn toàn, bọn chị chuyển về đây. Anh Quang chăm sóc, lo lắng cho chị từng chút một, bỏ bê cả công việc, dẫn đến việc công ty bị phá sản. Anh ấy như người mất hồn. Cả ngày không nói một câu khiến tâm gan chị héo đi. Chị thấy mình càng có tội nhiều hơn. Không một lời trách móc, không bao giờ bộc lộ trước chị, nhưng chị biết Quang rất khổ sở vì một số nợ quá lớn.

- Sau đó thế nào?

- Chị bán hết nữ trang, gom góp tiền của đưa anh ấy trả nợ. Quang không nhận mà còn cho đó là hành động coi thường anh ấy. Giữa bọn chị dần có khoảng cách. Quang lao vào rượu, say tối ngày. Trong một lần tình cờ bà ngoại bắt gặp Quang đi với một cô gái bán hoa. Chị đã không chịu đựng nổi sự phản bội đó,  nên yêu cầu Quang ra đi và rời xa chị vĩnh viễn.

Tiếng thở dài cùng với những giọt nước mắt thi nhau lăn xuống. Khương đang phải trải qua những giây phút bị mổ xẻ cả về thể xác lẫn tinh thần.

- Thế anh ấy có biết chị mang thai hay không?

- Không. Quang đi rồi, chị thấy trong người khác lạ nên mới đi khám. Kết quả thai đã hơn hai tháng. Chị định báo cho anh ấy, nhưng lúc đó chị nghe nói anh ấy quyết tâm làm lại sự nghiệp, chị sợ làm bận lòng Quang thêm nữa. Đứa trẻ này chị sẽ tự mình nuôi lớn.

Mây vỗ về an ủi. Cô thầm trách Quang- người đàn ông đã đánh mất niềm tin không những ở chị cô mà cả ở chính cô nữa. Cô thấy bước chân mình như bị hụt đi, tự hỏi tại sao con người lại có thể dễ dàng rời xa tình yêu của mình vì thứ vật chất xa xỉ như vậy. Nhìn gương mặt Khương đang nhíu lại suy tư, Mây đưa tay xoa nhẹ vào bụng chị. Cô cảm nhận  sự quậy phá của  bào thai như đang muốn

chui ra ngoài. Tiếng Khương đứt quãng:

- Chị thấy đau bụng quá, muốn nghỉ một lát.

Khương gượng đứng dậy nhưng lại khụy xuống sàn nhà. Cô đau đớn. Mây hoảng hốt nâng chị.

- Chị sao thế?

- Có lẽ chị sinh sớm Mây ạ. Em gọi taxi hộ chị, nhanh lên!

Mây răm rắp làm theo lời Khương. Mười lăm phút sau Khương đã có mặt ở bệnh viện.

*

- Vậy giờ Khương và con trai tôi ra sao Mây?

Căn phòng Giám đốc Lê Quang lặng lẽ trôi đi trong thời gian dài. Ông đã mất hết sự phong trần của một người từng trải và thành đạt. Ông có ngờ đâu sự ra đi của mình ngày ấy lại dẫn đến một câu chuyện như vậy? Mây đứng bên cửa sổ, đôi mắt vẫn thẫn thờ. Trước mắt cô hình ảnh của Khương đang vật vã vượt cạn. Cô mở túi lấy ra tấm ảnh chàng trai tầm hai mươi tuổi, gương mặt rắn rỏi, đôi mắt sáng, nước da ngăm đen khỏe mạnh đưa cho Quang.

- Tên nó là Quang Minh. Chị Khương đã đặt tên con theo ý anh. Nó giống anh quá phải không? Chỉ tiếc rằng thằng bé mới chào đời đã không được mẹ ôm ấp. Chị Khương mất khi sinh cháu do bị kiệt sức. Tôi gửi cháu sang Anh du học, nội trong tuần này cháu sẽ về Việt Nam. Trước khi mất, chị ấy bắt tôi thề khi nào thằng Minh tròn hai mươi tuổi mới cho hai bố con anh gặp nhau, và nhờ tôi gửi lại anh cuốn nhật ký này. Đọc nó anh sẽ hiểu tất cả.

Cầm cuốn nhật ký, tay Quang run run. Từng nét chữ mềm mại của Khương như phảng phất nụ cười đau đớn, dằn vặt và ân hận. Những nếp nhăn nổi lên chồng xéo, đôi mắt đỏ ngầu khiến Quang như già sọp hẳn đi. Có nỗi đau nào bằng sự mất mát. Bao nhiêu năm trôi qua, ông đã đi cùng trời cuối đất để tìm lại Khương. Nhưng Khương giống như loài Hải Âu luôn bay về với biển mà ông không bao giờ níu lại được. Ông mong xây dựng sự nghiệp để về tìm Khương, mang cuộc sống sung túc và hạnh phúc cho người mình yêu. Vậy mà giờ đây Khương đã vĩnh viễn không còn ở trên thế gian nữa. Sự thật này làm sao Quang có thể chấp nhận được. Ông ngờ đâu mình đã để lại giọt máu cho Khương. Khương đã vì ông mà chịu biết bao buồn tủi, biết bao thiệt thòi. Ông nào xứng đáng với sự hy sinh ấy.

- Tôi thật có lỗi với cô ấy. Không bao giờ tôi tha thứ cho mình được.

Giọt nước mắt người đàn ông rơi xuống, trang nhật ký nhòe đi. Mây chạnh lòng. Cô đã từng thất vọng về người đàn ông này. Nhưng giờ đây cô thấy xao lòng. Cảm giác mà Quang đang trải qua không thể là giả tạo được. Người đàn ông kia không yêu chị cô, tại sao lại phải cố tìm kiếm người xưa làm gì. Ở tuổi năm mươi với những gì thành đạt nhất ông vẫn cô đơn. Căn phòng này đầy hình ảnh của Khương.

- Anh đừng khổ tâm quá làm gì. Chị Khương từ bé luôn muốn được giống loài chim Hải Âu, có đôi cánh để bay về với biển. Bây giờ chị ấy đã được toại nguyện. Hãy để chị ấy được siêu thoát, ngày đêm chơi Vi ô lông bên sóng biển rì rào.

Quang nhìn bức ảnh Khương bên biển. Dường như Khương sinh ra để thuộc về nơi đó mà không ai, kể cả Quang có thể níu giữ được. Giờ đây ông còn có con, sợi giây neo cuối cùng Khương để lại cho ông. Giọt máu mà ông đã không hay biết bấy lâu. Quang hy vọng ở thế giới bên kia Khương sẽ tha thứ và phù hộ ông có thể gặp được con. Ông sẽ dồn hết tình yêu thương để chuộc lại một phần lỗi lầm do mình gây ra.

Trước mắt Quang, bầy chim sau một ngày kiếm mồi mệt mỏi đang bay dần về phía chân biển. Mặt biển đỏ au như quả bóng tròn vành vạnh. Nơi đó Khương vẫy tay gọi Quang, nụ cười của cô thật rạng rỡ mà ông chưa bao giờ nhìn thấy.


Ý kiến bạn đọc

Xem thêm bình luận