Đường dây nóng: 0237 3721150
Podcast 17/07/2025 16:35

Chuyện nơi phố nhỏ - Kỳ 11 | Đào Hữu Phương | TTV Podcast

Mời quý vị và các bạn nghe Kỳ 11 - truyện dài “Chuyện nơi phố nhỏ” của nhà văn Đào Hữu Phương qua giọng đọc Huyền Linh.

Thi nhìn qua cửa sổ, chờ cho cái dáng lênh khênh với cái đầu bù xù của Tấn khuất sau dãy hầm chữ A của trạm y tế mới quay vào. Nó ôm đầu, nằm vật xuống giường, mồ hôi túa ra…Đôi mắt xếch, khuôn mặt vừa lì lợm vừa gian xảo của Tấn lại hiện lên, nửa vỗ về, nửa hăm dọa. Những tiếng thì thào phát ra từ cái miệng rậm rì râu và hôi hám mùi thuốc lá cứ như còn lẩn quất đâu đây.

Chúng nó không từ một thủ đoạn nào để làm tiền. Nham hiểm thật! Thi bỗng lo sợ khi thấy mình đã thực sự trở thành tay sai cho Tấn râu và lão Hứa. Mà cái lão người Hoa ấy, không biết lão còn muốn giàu đến cỡ nào. Thật khó hiểu. Thi bỗng thấy nghi nghi hoặc hoặc. Biết đâu đây chỉ là mưu đồ của Tấn định dùng món nợ của lão để xúi bẩy mình làm bậy!

Ăn cắp đạn, tháo lấy vỏ đồng…Thật là khủng khiếp! Thi đã từng nghe chú Đồng nói về cái giá của từng loại vũ khí. Một viên đạn súng trường đã bằng ba, bốn ki lô gam gạo, còn một viên đạn pháo cỡ ba mươi bảy li ấy đủ nuôi một người ít nhất nửa năm. Vậy mà, vì sự bình yên của quê hương, đất nước, mỗi ngày hàng ngàn viên đạn lớn nhỏ như thế phải bắn lên trời để tiêu diệt bầy máy bay kẻ cướp. Thiếu đạn, lũ giặc trời kia sẽ được tự do thả sức ném bom, bắn phá.

Lúc ấy …Thi nhắm nghiền hai mắt lại. Cảnh tượng những ngôi nhà bốc lửa ngùn ngụt, những xác người nhầy nhụa máu trong vụ máy bay ném bom phố Tứ Trụ như bày ra trước mặt nó…Thi nghĩ đến chú Đồng và bác trưởng đồn, đến Hà và Quang, nghĩ đến cả những việc làm từ trước đến nay của mình, cố tìm một lời giải đáp cho câu hỏi vì sao mình lại đi theo Tấn…Nhưng nó đã không tự trả lời được. Mệt mỏi rã rời, Thi nằm úp mặt vào tường, ngủ thiếp đi…

… Thi hì hục buộc chặt mối dây vào cái thùng chất đầy vỏ đạn., hể hả bảo Tấn:

– Ra hiệu cho lão hói kéo xuống đi!

Tấn cầm ngang đoạn dây, giật giật ba cái. Thi nhìn thấy dưới đường, sau lùm cây, lão Hứa với cái đầu hói và cái bụng phệ đánh trần ra, đang mắm môi kéo thùng vỏ đạn xuống. Khi cái thùng đã nằm dưới chân, hai tay lão giơ lên, chập vào nhau hua hua trên đầu, miệng lắp bắp như đang nói "Hảo! Hảo!" Thi hỏi Tấn:

– Ta xuống luôn thôi chứ?

– Xuống thế nào được! Tấn trừng mắt nhìn Thi – Từng ấy đã thấm gì!

– Anh bảo sao? Hai chục vỏ đạn còn ít à?

– Phải năm lần như thế mới tạm đủ! Chú thử tính xem: Gần sáu trăm đồng…

– Cái gì? Thi quên cả mình đang ở trong khu vực quân sự, thốt kêu lên – Vậy ra anh định lấy vỏ đạn trả đủ nợ cho lão Hứa thật à?

– Chứ sao! Tấn nhếch mép cười – Hết hè rồi, không trả cho xong, chú đi học…Hừ! Món nợ ấy rồi chấp lên đầu lên cổ tôi à?

Mũi Tấn rúm lại, đôi lông mày dựng lên, dính lại với nhau làm thành một chữ V đen ngòm như kẻ bằng mực tàu trên đôi mắt xếch. Thi đấu dịu:

– Nhưng anh xem, có còn cái nào nữa đâu!

– Hì! Hì! Tấn cười nhạo báng – Chú mày thật thà lắm! Đống gì kia?

– Đấy là đạn chưa bắn!

– Không hề gì! Tấn xua tay – Đem về, tháo bỏ thuốc và đầu đạn đi…

– Tù đấy! Lấy gì bắn máy bay…

– Thiếu cha gì! Tấn vỗ vai Thi, cười hềnh hệch rồi đai miệng nói bằng cái giọng Tàu pha của lão người Hoa – Tám trăm triệu nhân dân Trung Quốc luôn ở bên cạnh các bạn! Lại còn ông anh cả Liên Xô nữa. Chú chỉ lo bò trắng răng. Nào, lại lôi xuống đi!

– Không được! Thi vùng khỏi tay Tấn – Tôi…la lên bây giờ!

– Á! Tấn lùi lại, lừ mắt nhìn Thi. Cái khuôn mặt lì lợm của nó cuộn lên những vết nhăn trông rất dữ tợn – Đừng dại dột! Mày mà la…Tấn rút dao nhọn, tiến dần lại gần Thi – Tao sẽ giết!

Thi lạnh người khi mũi dao dí vào gáy. Tấn lấy thêm một cuộn dây, bắt Thi bê xuống một hòm đạn buộc vào, còn mình thì cầm một đầu lần xuống đồi…Thi đứng đực nhìn hòm đạn bị lôi xềnh xệch xuống dốc…

Kẻng báo động bông vang lên. Tiếng chú Đồng dõng dạc:

– Các đồng chí! Chú ý! Tiết kiệm đạn, chỉ bắn những cái bổ nhào…

Thi lần ra khỏi kho đạn. Nó nhìn lên…Hàng đàn máy bay đang xẻ dọc xẻ ngang bầu trời…Chúng thay nhau lao xuống đập nước và mấy trận địa pháo. Hỏa lực phòng không của ta đánh trả quyết liệt. Những làn đạn lửa vun vút lao lên, chùm lấy những cánh bay màu xám…

– Báo cáo hết đạn! Từ tất cả các khẩu đội nhiều pháo thủ lên tiếng.

– Cho lấy đạn dự trữ! Chú Đồng ra lệnh.

– Báo cáo! Đạn dự trữ đã bị lấy cắp hết!

– Mất bao giờ? Tại sao?

– Báo cáo…không rõ!

Chú Đồng rời ụ chỉ huy, chạy bổ xuống kho đạn rồi hớt hải lao lên. Hai mắt chú đỏ ngàu:

– Đạn bị lấy cắp hết rồi. Tất cả dùng súng bộ binh quyết tâm chiến đấu bảo dệ an toàn mục tiêu!

Trận địa mịt mù khói bom. Bầy quạ sắt đã phát hiện ra bộ đội không còn đạn, chúng tự do thay nhau bổ nhào xuống cắt bom. Những công sự vững chắc, những khẩu pháo nặng chịch bị bom hất tung lên. Các pháo thủ lần lượt ngã xuống…Một mảnh đạn cắm phập vào ngực chú Đồng. Máu tươi trào ra…Thi chạy lên, ôm chầm lấy chú:

– Chú Đồng! Trời ơi! Chúng nó…thằng Tấn…

Thi hét lên rồi lồm cồm ngồi dậy…Nó chợt nhận ra mình vừa qua một giấc mơ kinh khủng. Bên giường bệnh, chú Đồng và bác trưởng đồn đang lo lắng nhìn nó.

– Cháu thấy trong người thế nào? Nằm mơ à? Chú Đồng đỡ Thi nằm xuống.

– Dạ! Không ạ…Thi bối rối chối. Nó nhìn chăm chăm vào ngực chú Đồng. Một niềm ân hận trào dâng trong lòng. Những giọt nước mắt nóng hổi tự nhiên cứ trào ra. Thi ngồi bật dậy, ôm lấy chú. Nó lấy can đảm kể lại tất cả…

Chú Đồng và bác trưởng đồn chăm chú lắng nghe. Thỉnh thoảng lại nhìn nhau khẽ gật đầu.

Bác trưởng đồn ân cần vỗ vai nó:

– Cháu cứ yên tâm điều trị cho chóng khỏe. Nếu Tấn trở lại, cháu hãy cứ tỏ ra mình sẵn sàng thực hiện lời hứa với nó. Bác và chú Đồng sẽ có kế hoạch hỗ trợ cháu.

Cùng ngồi xem văn nghệ mà hai đứa theo đuổi hai ý nghĩ khác nhau. Thỉnh thoảng Tấn lại xem đồng hồ. Cái kim giây vẫn chạy đều đều nhưng cái kim phút thì nhích chậm chạp. Tấn đã hẹn với lão Hứa chín giờ phải có hàng cho người của lão mang đi. Còn Thi thì cứ như ngồi trên lửa. Không hiểu sao ngày giờ hành động đã báo trước mà vẫn tịnh không có lấy một biểu hiện gì của sự hợp đồng cả. Đơn vị vẫn tổ chức liên hoan văn nghệ. Cánh thằng Quang, thằng Hà ngồi gần sân khấu. Chúng nó hình như không hay biết gì. Thi tặc lưỡi. Nếu quá giờ hẹn mà không có ai ra thì đành phải la toáng lên vậy.

Còn Tấn! Nó vốn là một thằng liều nhưng không phải là không biết suy tính. Giữa món nợ của lão người Hoa và cái việc làm phiêu lưu, mạo hiểm này không phải là nó không cân nhắc. Bị bắt thì có mà rũ tù! Song nó hoàn toàn yên tâm và chắc ăn vì có Thi trong cuộc. Mối quan hệ thân thiết giữa nó với tay đại đội trưởng sẽ là cái lá chắn, bảo đảm cho nó khỏi bị nghi ngờ, theo dõi khi hành động. Còn phương án cuối cùng…Tấn ranh mãnh mỉm cười. Phương án cuối cùng nó đang hoàn toàn giữ bí mật. Trong đầu nó thoáng hiện về cái quá khứ của những ngày thơ trẻ…Cái đồi Đại Lý này nó còn lạ gì. Hồi ký hiệp định đình chiến đồi hoang rậm và đầy những cây ăn quả. Ngày nào nó chẳng lên đấy bắn chim, hái ổi, hái mần quân. Những cây mần quân cổ thụ, cành đầy quả. Ôi! Cái hương vị vừa thơm mát, vừa ngọt lại hơi chua chua của những quả mần quân, cái hương vị ngọt ngào của tuổi thơ ấy đến bây giờ Tấn vẫn chưa quên được. Nhưng nhớ nhất vẫn là cái hầm xây ngầm trong ruột quả đồi. Tấn đã nhiều lần vào trong ấy. Đó là một cái hầm rộng và kiên cố. Ngoài cửa chính ở hướng bắc còn có hai lối nhỏ ở hướng đông và hướng tây. Tấn đã được nghe những chuyện rùng rợn về cái nhà giam bí hiểm ấy của bọn cai trị hồi thuộc Pháp. Những chuyện ấy dễ dàng phai mờ trong lý ức Tấn khi nó tìm ra cái công dụng tuyệt vời của cái hầm bỏ hoang. Chính nơi đây Tấn đã tháo bỏ mấy cái khung, lấy toàn bộ phụ tùng của những chiếc xe đạp ăn cắp đem sang huyện Thường bán. Còn bây giờ…nếu động dụng gì, Tấn sẽ bí mật rút vào cửa hầm phía đông, chạy sang sườn đồi phía tây, từ đó sẽ men theo bờ sông rút lên bãi Cò, vượt qua Bàn Mưng, thoát ra đường 15 và…tếch! Tấn nhìn xuống cái đồng hồ lão Hứa đưa để hành động cho đúng giờ. Hừ! Cứ bảo mấy thằng Tàu khôn và thâm. Hai trăm là rẻ! Tấn nhẩm tính xem với món tiền ấy nó sẽ làm được những gì khi phải tạm biệt phố Bái, tạm biệt cả cái món nợ kia của lão người Hoa. Đúng rồi! Nó sẽ về cái thành phố quê hương của mẹ nó. Nó sẽ vào một hội "mổ" nào đó. Và như vậy ít ra một nửa món tiền bán cái đồng hồ này chắc chắn sẽ phải "biếu" chúng nó để làm "lễ" nhập hội rồi. Tấn nghĩ đến vẻ mặt phì nộn, tức tối của lão Hứa khi biết nó đã cao chạy xa bay. Hừ! Thây kệ lão! Món nợ ấy và cái đồng hồ có thấm gì so với cái gia tài kếch xù của lão…Tấn xem lại đồng hồ rồi huých khủy tay vào hông Thi, khẽ thì thào:

– Tám rưỡi rồi. Bắt đầu đi!

Thi đứng dậy, lần ra phía sau rồi men theo bóng cây, lần về phía kho đạn. Tấn bám theo như một cái bóng.

Cả trận địa pháo hầu như không có một ai. Hai đứa dễ dàng đột nhập vào kho đạn. Tấn hỏi:

– Hòm nào chứa vỏ, hòm nào chứa đạn?

– Hòm nặng là đạn chưa bắn. Hòm nhẹ đựng vỏ.

– Lấy vỏ trước!

Hai đứa lôi xuống mấy hòm đựng vỏ, kéo ra một góc. Tấn đưa hai cuộn dây, bảo Thi buộc mỗi đầu vào một quai hòm rồi giục:

– Bây giờ cho mấy hòm này ra trước. Tập trung cả sau gốc lim ngoài kia rồi dòng dây để người của lão Hứa kéo xuống. Nhanh còn vào làm chuyến khác.

– Nhiều quá, em sợ…

– Chúng nó còn đang bù khú ngoài kia, sợ cái gì!

Mấy hòm vỏ đạn nhanh chóng được hai đứa khiêng ra gốc lim. Người của lão Hứa đã chờ sẵn ở đấy. Hắn túm lấy một đầu dây, tuột nhanh xuống dốc rồi kéo xềnh xệch hòm vỏ đạn theo…

Bỗng Tấn dừng tay, hốt hoảng nhìn sang bên phải. Nó vừa phát hiện mấy bóng đen đang cúi lom khom tiến vào…

– Lộ rồi! Tấn kéo Thi chạy rạt xuống con đường mòn…

– Đoành! Một phát súng nổ xé trời. Kẻng báo động khua gấp. Tấn rụng rời tay chân. Dưới đường, mấy bóng người cũng đang chạy lên…Tấn vội vả quay lại.

– Bị bao vây rồi. Tản ra không chết cả nút! Tấn xô Thi ngã dúi dụi rồi lao vào một lùm cây và mất hút.

Tiếng chân người rục rịch lao lên. Thi gượng dậy, nhìn quanh không thấy Tấn đâu. Chợt nhớ ra cái hầm của tòa Đại lý xây ngầm dưới ngọn đồi, Thi vội vạch lá, tìm miệng hầm lao theo.

Trong hầm tối đen như hũ nút. Hai tay thi quờ quạng lần theo tiếng động phía trước, vừa chạy vừa ngoái cổ nhìn lại. Không có ai đuổi theo. Vậy là các chú ấy không biết Tấn đã rút theo đường này. Trong ánh sáng mờ mờ của vầng trăng thượng tuần, Thi đã nhận ra cái đầu bù xù của Tấn ở cửa hầm phía tây. Nếu ra khỏi hầm, nó sẽ theo bờ sông, ngược lên Bãi Cò và tẩu mất. Một ý nghĩ táo bạo vụt đến với Thi. Không để nó chạy thoát! Phải giữ chân nó lại. Thi thét lên:

– Tấn râu! Dừng lại!

Tấn đứng khựng giữa cửa hầm. Trong phút chốc nó đã hiểu tất cả mọi việc. Nó quay lại, nói rít qua kẽ răng:

– À! Ra mày…thằng phản bội! Một cú đấm nặng chịch giáng xuống. Thi kịp né người tránh được. Tấn mất đà, lảo đảo…Thi thuận chân đạp luôn một cú làm Tấn ngã dúi dụi vào thành hầm. Tấn lần tìm dao, nhưng dao đã rơi đâu mất. Nó vớ được một hòn đá, liền bật dậy, nhè cái bóng Thi trước mặt, phang bừa vào…

– Ối! Thi thấy bả vai đau buốt, tê dại đi. Nó chỉ kịp la lên một tiếng rồi loạng choạng gục xuống…

Tấn đạp thêm cho Thi một cái rồi nhoài ra cửa hầm.

– Đứng lại! Mấy ánh đèn pin cùng một lúc rọi thẳng vào mặt Tấn. Nó khựng lại run rẩy dơ hai tay lên đầu…Hai chú bộ đội ập đến, vật hai tay Tấn ra sau, trói lại.

Hà, Quang, Hùng và các đội viên Cờ Đỏ chạy đến vực Thi dậy. Tiếng Hà thảng thốt:

– Thi! Cậu có sao không?

Thi từ từ mở mắt:

– Thằng Tấn đâu rồi? Đừng để nó thoát…

– Các chú ấy bắt được nó rồi. Cậu có đau lắm không?

– Không! Thi ngồi dậy, ôm chầm lấy Hà và Quang – Các cậu…tha lỗi…minh..mình…

Cả ba đều cảm thấy vai áo mình có cái gì nong nóng của những giọt nước mắt…

***

Chương 14: Tạm biệt phố Bái PTV không đọc tên tít)

"Phố Bái, ngày 29 tháng 8 năm 1965.

Thưa anh Lân kính mến!

Đại hội mừng công khu vực ta vừa bế mạc. Chúng em tranh thủ viết thư gửi anh. Lời đầu tiên chúng em chúc anh và các anh, các chú trong đơn vị luôn mạnh khỏe để đánh thắng giặc Mỹ xâm lược.

Thưa anh kính mến!

Đúng như anh nói. Ngày đơn vị anh lên đường vào tuyến lửa Quảng Bình cũng là ngày phố Bái nhận được lệnh sơ tán hoàn toàn và triệt để của Uỷ ban hành chính tỉnh. Chúng em vinh dự được bác trưởng đồn giao nhiệm vụ ở lại bảo vệ tài sản cho nhân dân và các cơ quan trong một thời gian. Đến nay, qua bốn mươi ngày đêm sôi động, chúng em đã hoàn thành thắng lợi nhiệm vụ của mình. Tất cả tài sản của nhân dân, các cơ quan và hợp tác xã đều đã được đưa ra khỏi phố.

Thưa anh kính mến!

Hiện nay cuộc sống trên khu sơ tán rất sôi nổi. Hầu hết các gia đình đều đã có nơi ăn ở ổn định. Mọi người đang hăng hái thi đua sản xuất để đóng góp thật nhiều cho tiền tuyến đánh thắng giặc Mỹ xâm lược.

Thưa anh kính mến!

Bây giờ chúng em xin kể tóm tắt vài nét vè những trận chiến đấu trong mấy ngày gần đây để anh biết:

Chiều ngày 22 tháng tám, địch cho ba mươi sáu máy bay, chia làm hai đợt đến đánh phá phố Bái và vùng phụ cận. Chúng đã gặp phải sức đánh trả mãnh liệt của quân dân hai bờ sông Chu. Sau ba mươi phút chiến đấu, ta đã bắn rơi một chiếc, bắn cháy hai chiếc và bắn bị thương nhiều chiếc khác.

Thưa anh kính mến!

Bọn giặc độc ác và giã man vô cùng. Bị pháo của đơn vị chú Đồng và hỏa lực phòng không của dân quân bắn rát, không ném bom phá đập được, chúng liền quay ra bắn róc két và đạn hai mươi ly xuống phố, đốt cháy rất nhiều nhà dân, trong đó có nhà bạn Hùng, bạn Tô…

Ngay khi xảy ra chiến sự, chúng em đã phân công nhau mỗi người một việc để góp phần cùng các anh, các chú bộ đội hạ máy bay Mỹ. Nhiều bạn cùng các cô chú dân quân lên trận địa tiếp đạn, có bạn nấu nước cho các chú bộ đội, nhiều bạn làm nhiệm vụ bảo vệ và chữa cháy. Chính trong lúc đang làm nhiệm vụ, tình cờ các bạn Hùng, Hà, Tô, Độ đã phát hiện và cứu bạn Thi khỏi bị kẹt giữa các kiện hàng trong kho bách hóa…Sự việc này đã giúp Thi nhìn rõ bộ mặt của bọn xấu và tự nguyện trở về đứng trong đội ngũ. Nhờ có Thi làm nội ứng và nhờ lòng dũng cảm mưu trí của Thi mà Tấn râu đã bị bắt khi y đang tìm đường tẩu thoát trong một âm mưu lấy cắp vỏ đạn và đạn pháo bán cho lão Hứa.

Thưa anh kính mến!

Giờ thì quê ta đã thực sự trở thành một pháo đài chống chiến tranh phá hoại của đế quốc Mỹ rồi. Do yêu cầu chiến đấu, tất cả các gia đình trong phố đều đã tự nguyện dỡ nhà và chặt cây lưu niên trong vườn, lấy đất cho bộ đội xây dựng thêm trận địa. Bây giờ trên các cao điểm, dưới phố và cả sân vận động chỗ nào cũng có pháo và súng bộ binh của bộ đội và dân quân. Giặc Mỹ mà đến chỉ có tan xương!

Thưa anh kính mến!

Nhiệm vụ vẫn còn rất nhiều. Nhưng hè đã hết rồi, chúng em được lệnh về khu sơ tán để nghỉ ngơi và ôn tập, chuẩn bị cho năm học mới. Trước lúc tạm xa phố Bái, một lần nữa chúng em chúc anh mạnh khỏe, cùng đơn vị chiến đấu, hạ thật nhiều máy bay Mỹ!

Nhờ anh chuyển lời hỏi thăm và chúc sức khỏe của chúng em đến tất cả các bạn đội viên trong ấy.

Toàn thể đội viên đội Cờ Đỏ".

***

Cả bọn vừa đi vừa ngoái nhìn lại cái phố nhỏ thân yêu của mình đang lùi dần vào bóng tối. Trăng lặn, để lại khoảng trời phía sau dãy Bù Rinh một quầng sáng mung lung. Bầu trời lúc này chỉ còn lại lơ thơ mấy vì sao. Những vì sao tinh nghịch, nhấp nháy như vẫy chào tạm biệt rồi cũng tiếp nhau lặn vào khoảng xanh sâu thẳm. Không gian dần sẫm lại một màu tím than…

– Đến Hang Đá rồi! Độ reo lên khi cả bọn đã vượt qua một cái dốc dài. Bên kia dốc đã là khu sơ tán. Thái nhìn lên hàng chữ nho trên vách đá, thì thầm như nói một mình:

– Cũng con đường này, mọi ngày đi thấy xa thế…

Cả bọn im lặng, vịn vai nhau, trầm ngâm, lưu luyến nhìn về phố nhỏ, nhìn về mảnh đất quê hương nơi đã ghi lại rất nhiều kỷ niệm êm đềm của tuổi thơ và tình bạn. Nơi mà giờ đây, trên từng tấc đất còn in đậm bao chiến công của những ngày hè gian khổ mà tất cả đã sống, chiến đấu bên nhau trong tình đồng đội. Từ nơi ấy, trong đêm tịch mịch vẫn vọng lên những tiếng ồn ào quen thuộc…Thân lắng nghe rồi nói với các bạn:

– Tiếng nước tràn qua đập đấy các cậu ạ! Hôm qua mưa rừng, nước nguồn đổ về nhiều nên nó mới chảy mạnh thế.

Được đà, cả bọn quay sang bàn chuyện con đập và những đợt ném bom của bầy quạ Mỹ…

– Chúng nó còn đến đây, còn có thằng tan xác! Độ nhìn xuống mấy trận địa, chỉ những nòng pháo to, dài nhô lên trên thành công sự, tin tưởng nói.

Hết chuyện, cả bọn lại im lặng. Có tiếng một đưa nào đấy khẽ thở dài. Lúc sau cái buồn đã lại nhanh chóng tràn vào những tâm hồn trẻ…Hiền bỗng ôm mặt, khóc thút thít. Tiếng khóc của Hiền làm cả bọn không kìm nỗi lòng mình. Đứa nào cũng thấy cay cay nơi khóe mắt. Quang phải cố nén, ghìm nổi xúc động đang trào lên. Nó nhìn về phố nhỏ bảo Hiền:

– Hiền! Đừng khóc nữa. Chúng ta đi…rồi chúng ta lại về…

Hiền lau nhanh dòng nước mắt, giọng run run:

– Nhưng mà…mình nhớ phố, nhớ các chú ấy quá.

Thi xoa xoa chỗ tay đau, cảm thấy toàn thân nổi đầy gai ốc. Nó nhìn xuống phố, đưa mắt tìm đến cái lùm xanh cổ thụ của cây đa và ngôi chùa. Không khí đêm hội mừng công như vẫn còn sôi động trước mắt Thi…

– Chú ý! Độ bỗng giơ tay ra hiệu – Máy bay đấy!

Im lặng. Đúng là trong tiếng nước chảy ầm ào có cả tiếng ì ì của động cơ phản lực.

– Chúng nó đến thật rồi! Cả bọn thốt lên.

Khắp các điểm cao và dưới phố, kẻng báo động khua vang. Quang xốc lại ba lô, nói:

– Các bạn! Chuẩn bị trở về chiến đấu với các chú ấy nhé!

– Sẵn sàng! Tất cả hào hứng đáp. Mấy đưa nóng vội định lao đi luôn. Quang dang tay ngăn lại:

– Khoan! Để xem thế nào đã.

Góc trời phía đông nam bùng lên một thứ ánh sáng chói chang của cả chục chiếc đèn dù. Động cơ phản lực ầm ĩ cày xéo trong không trung…Quang nói:

– Chúng nó lại đánh vào sân bay Sao Vàng rồi các cậu ạ!

Một chùm tiếng nổ nặng chịch vọng lên. Mọi người có cảm giác đất dưới chân đang cồn lên như sóng.

– Bom rồi! Mẹ cha quân chó! Độ phẫn uất xiết chặt hai tay chửi đổng. Bỗng mắt Độ sáng lên – Kìa! Nó hồi họp chỉ tay lên muôn ngàn ánh chớp cùng lóe lên sau dãy Hàn The – Pháo mình trả lời rồi! Đẹp quá các cậu ơi!

– Đẹp quá! Tất cả nhảy lên reo khi thấy những chùm đạn lửa vùn vụt vút lên không trung. Những chiếc đèn dù vụt tắt ngấm. Vùng trời Nông trường rực rỡ trong ánh sáng diệu kỳ của những vì sao lửa. Tiếng nổ bình bình vọng lên đều đều…Các vì sao lửa vụt tắt, thay vào đó là một đốm lửa to, tròn…

– Máy bay cháy, các cậu ơi! Độ nhảy lên reo.

Đúng máy bay cháy thật rồi. Rõ quá. Tất cả nhảy lên, reo hò phấn khởi.

Đốm lửa ấy phình to rồi nhằm hướng những cánh rừng phía tây nam lao cắm xuống. Càng lao nhanh, cái đuôi lửa của nó càng dài ra khủng khiếp…

Thái tiếc rẻ:

– Giá có máy mà bấm một "pô" thì tuyệt!

– Đừng thất vọng! Tô an ủi bạn – Về nhà mượn máy, theo dân quân đi lùng giặc lái thế nào cũng chớp được một "pô" hết ý. Các cậu biết không? Bọn Phi công Mỹ khốn kiếp ấy lúc nhảy dù xuống đất gặp ai cũng chắp hai tay vái lia lịa…

Cả bọn vui vẻ cười vang.

Bầu trời trở lại yên tĩnh.

Chân trời phương đông đột ngột bừng lên một màu hồng thắm. Muôn ngàn tia nắng lấp lánh hình nan quạt cùng hắt lên nền trời xanh…Tất cả không ai bảo ai đều thốt kêu lên:

– Bình minh!

Trời dần sáng.

Một ngày mới bắt đầu./.


Ý kiến bạn đọc

Xem thêm bình luận